“Người mà thím út giới thiệu cho anh có xinh đẹp không?” Diệp Mặc hỏi. “Em vừa nhận được cuộc gọi từ thím ấy, nhưng em chưa thấy cô gái đó… Em chỉ nghe thím nói rằng cô gái ấy rất xinh đẹp, vừa mới tốt nghiệp đại học.”
“Đi xem mắt ngay sau khi vừa tốt nghiệp đại học…” Diệp Mặc chết lặng.
“Đó còn không phải là do mọi người quan tâm đến anh… Bọn họ đều lo lắng đến chuyện cả đời của anh, vậy mà anh vẫn bình thản. Mấy nữa em sẽ nói với bố mẹ, anh không thích phụ nữ.”
“Em dám.”
“Anh xem em có dám không…”
“Vậy thì từ từ trả tiền vay mua xe.”
Diệp Nhiên nhanh chóng nở nụ cười đáng yêu: “Anh trai yêu quý của em…”
“Đồ lưu manh!” Diệp Mặc trợn mắt nhìn cô.
“Hehe…”
Đã đến thị trấn.
Khi ông chú của Diệp Mặc qua đời, ông ấy đã để cho ông nội của Diệp Mặc một căn nhà trong thị trấn. Khi ông nội của Diệp Mặc qua đời, căn nhà đó được để lại cho chú út của anh…
Chú thím út của Diệp Mặc mở một cửa hàng bán buôn trong thị trấn, bán đồ ăn, đồ uống…
Còn vừa cây ăn quả ở quê hiện do cha mẹ Diệp Mặc quản lý.
Vườn cây ăn quả chỉ bận rộn vài tháng trong năm, còn những tháng còn lại khá nhàn rỗi. Giống như cha mẹ Diệp Mặc, trong thời gian nhàn rỗi, họ vẫn đi tìm việc làm và làm thêm những công việc lặt vặt.
Đã hơn chín giờ sáng.
Cửa hàng bán buôn rất đông khách, thím út đã thuê thêm một người làm ở đây, còn vợ của Diệp Văn đang bận.
“Thím út.” Diệp Mặc xuống xe, hô lớn.
“Đến rồi sao?” Thím Diêu đáp: “Chờ một chút, để thím gọi điện, bọn họ đang đi chợ mua rau xanh…”
Thím Diêu mang thuốc lá đưa cho khách, đi tới nói: “Thím giới thiệu con với con gái của hàng xóm ở làng thím, tên là Điền Mẫn Phương, con bé vừa tốt nghiệp đại học ở Hoa Thành… hiện tại đang ở nhà nghỉ ngơi sau tốt nghiệp. Con bé đang đi mua sắm với mẹ và thím tình cờ nhìn thấy…” Thím Diêu nháy mắt với Diệp Mặc, chớp chớp mắt nói: “Lát nữa phải nói chuyện đàng hoàng, để thím nói cho cháu biết, Mẫn Phương rất xinh đẹp.”
“Được ạ.” Diệp Mặc cười nịnh nọt.
Thím Diêu gọi điện cho đối phương, chỉ một lát sau đã thấy một người phụ nữ trung niên mập mạp xuất hiện, theo sau là một cô gái với vẻ mặt bất đắc dĩ.
“Đây là cháu trai của tôi - Diệp Mặc, nó có ngoại hình ưa nhìn, lại là người tài giỏi, có năng lực…” Thím út giới thiệu anh như một món hàng, không ngừng khen ngợi: “Chỉ có một điểm xấu là thằng bé quá thành thật.”
“Chào dì Điền đi.” Thím út giới thiệu Diệp Mặc rồi nói với anh.
“Chào dì ạ.” Diệp Mặc lên tiếng chào hỏi.
Mẹ Điền nhìn Diệp Mặc, có vẻ khá hài lòng: “Con năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
“Ba mươi.”
“Ba mươi?” Mẹ Điền nhìn thím út Diệp Mặc, trong lòng có chút bất mãn.
“Còn chưa ba mươi.” Thím út anh nói: “Hơn nữa đàn ông lớn tuổi mới biết yêu thương vợ. Diệp Mặc chỉ hơn Tiểu Phương có 6 tuổi, như vậy khá thích hợp.” Diệp Mặc nhìn xem đối phương.
Trước sự xuất hiện của Điền Mẫn Phương, anh thật sự không biết tại sao thím mình lại nói Điền Mẫn Phương “rất đẹp”. Có lẽ bà ấy có khái niệm khác về việc rất xinh đẹp…
Nói thật thì Diệp Mặc không thích đối tượng xem mắt. Trong một buổi xem mắt, cái đầu tiên cần nhìn vào là ngoại hình, dáng người,… Về phần tính cách và những thứ khác có thể tìm hiểu dần dần, bởi khi xem mặt là gặp mặt một người hoàn toàn xa lạ, nên đối tượng xem mắt phải phù hợp với gu thẩm mĩ của mình trước.
“Con làm nghề gì?” Mẹ Điền hỏi.
Điền Mẫn Phương đứng ở phía sau, trông rất xấu hổ.
“Con hiện tại chưa có việc làm, đang ở nhà quản lý vườn cây ăn trái.” Diệp Mặc đáp.
“Diệp Mặc có một trăm năm mươi mẫu đất, lại ký hợp đồng thuê thêm mấy chục mẫu đất, tổng cộng là hơn hai trăm mẫu đất.” Thím Diêu kéo mẹ Điền sang một bên, thấp giọng nói.
Lúc sáng gặp mẹ con nhà họ Điền, thím Diêu chưa kịp giới thiệu cặn kẽ tình hình của Diệp Mặc.
“Tôi nói cho cô biết, Diệp Mặc đang rất giàu có, mấy năm nay nó ở Thâm Quyến làm việc cật lực, không có thời gian yêu đương… Làn này trở về quê hương, chuẩn bị định cư. Khi Tiểu Mặc vừa trở về quê, nó mua liền hai chiếc ô tô, một chiếc trị giá hơn 100.000 nhân dân tệ, là một chiếc bán tải, một chiếc SUV trị giá 700.000 nhân dân tệ. Cách đây không lâu, thằng bé cũng đã mua hai chiếc máy xúc…” Thím Diêu thấp giọng nói: “Thằng bé thật sự rất có điều kiện, tôi còn không muốn nói là Tiểu Phương của cô còn không xứng với Diệp Mặc nhà chúng ta.”
“Thật sao? Cô không lừa chúng tôi đó chứ?”
“Lừa dối cái gì? Diệp Mặc đang làm vườn cây ăn quả, nó đã bỏ ra hàng trăm ngàn để xây dựng đường trong vườn cây ăn trái…”
“Cậu ta giàu có như vậy, tại sao ba mươi tuổi còn chưa kết hôn?” Mẹ Điền nghi hoặc.
“Diệp Mặc rất bận, thằng bé chỉ trở về vào dịp Tết Nguyên Đán, sau đó lại quay trở lại Thâm Quyến…” Thím Diêu nói qua loa: “Hơn nữa nhìn Diệp Mặc mà xem, thằng bé rất tài hoa…”
“Cậu ta trông khá ưa nhìn, để tôi nói chuyện với Tiểu Phương.”
Diệp Mặc cảm thấy xấu hổ vô cùng, Điền Mẫn Phương đứng đó, cũng vô cùng xấu hổ…
Mẹ Điền dẫn Điền Mẫn Phương ra một góc trò chuyện một lúc, sau đó hai người đi tới chỗ Diệp Mặc: “Hôm nay là sinh nhật bố Tiểu Phương, nếu buổi trưa cậu có thời gian, chúng ta cùng qua đó ăn cơm đi.”
“Hôm nay cháu có việc phải làm, cháu đã hẹn với vườn ươm đến mua cây giống ăn trái trước rồi.” Diệp Mặc nói.
Thím út anh đi tới nói: “Để bọn trẻ lưu lại số điện thoại của nhau, nói chuyện với nhau sau đi. Bọn trẻ ngày nay có thể tự mình tìm hiểu, chúng ta chỉ là người giới thiệu đối tượng phù hợp cho chúng. Tất cả đều trông cậy vào duyên phận của chúng thôi.”
Diệp Mặc gãi đầu nhìn Điền Mẫn Phương: “Chúng ta thêm Wechat nhé?”
Điền Mẫn Phương tỏ ra bất đắc dĩ, nhưng dưới cái nhìn của mẹ cô, cô vẫn gật đầu: “Để tôi quét anh.”
Hai người thêm Wechat.
Diệp Mặc nói: “Con thực sự có việc bận, bên vườn ươm đang gọi điện thúc giục, thím, dì… con đi trước.”
“Được.”
Diệp Nhiên cùng vợ của Diệp Văn đang trò chuyện.
“Chờ em.” Diệp Nhiên lấy hai que kem trong tủ lạnh ra, đuổi theo Diệp Mặc.
Mẹ Điền nhìn thấy Diệp Nhiên, quay đầu hỏi thím Diệp Mặc: “Cô ấy là ai vậy?”
“Em gái của Diệp Mặc…”
“Diệp Mặc không phải là con một?”
“Xét về điều kiện gia đình của Diệp Mặc thì không phải là tốt, nhưng bất kể cậu ấy có phải con một hay không thì thằng bé thật sự rất tự lập, không dựa vào cha mẹ của mình…” Thím Diêu nói, đột nhiên cảm thấy bạn cũ có chút không hài lòng: “Nếu cô không thích thì quên đi vậy.”
“Không phải là tôi không thích, chỉ là tuổi tác…”
Điền Mẫn Phương không phải là xấu, nhưng cũng không xinh đẹp… Không biết mẹ Điền dựa vào điều gì mà yêu cầu cao như vậy?
Điều kiện của Diệp Mặc quả thực không tệ, ngay cả khi ở nông thôn anh ấy có chút lớn tuổi. Thím Diêu nhớ lại biểu tình lúc nãy của Diệp Mặc, bà nghĩ cuộc mai mối này lại thất bại một lần nữa.