Trên đường đi, Diệp Mặc gọi thêm chú thím hai và các chú. Con đường xi măng trên dốc cao đã được sửa chữa. Khi đám người Diệp Mặc lên núi, đã có vài công nhân đang xây dựng nhà kho.
Nhà kho có kết cấu khung thép sử dụng thép màu cách nhiệt cho mái và tường. Diệp Mặc đã quy hoạch ba nhà kho, trong đó đã xây xong hai nhà kho, còn lại một nhà kho cuối cùng.
Giấy phép xây dựng nhà kho vẫn chưa được cấp nhưng nghe nói ngày 20 này sẽ có người đến xem đất. Nếu phù hợp tất cả các tiêu chí sẽ được duyệt…
Xe chạy tới ao.
Đây là ao tự nhiên nhưng sau khi được mở rộng, nước trong ao chưa bao giờ cạn, cá trong ao cũng khá lớn.
Diệp Mặc hạ máy xúc xuống, hai anh em Diệp Chi và Diệp Văn là những người đầu tiên đi xe máy tới.
“Anh ơi.”
“Ở đây…” Diệp Mặc đáp lại.
“Máy xúc nhỏ của anh giá bao nhiêu?” Diệp Chi hỏi.
“Một trăm ba mươi nghìn.” Diệp Mặc nói.
“Đắt như vậy?” Diệp Văn hỏi lại.
Diệp Mặc nhún vai, từ chối trả lời.
“Cái máy xúc siêu nhỏ đó một ngày tiêu tốn bao nhiêu dầu?” Diệp Chi nói: “Em muốn đào vài cái ao trong vườn cây ăn quả ở đằng kia.”
“Một trăm bốn mươi hoặc một trăm năm mươi tệ tiền dầu một ngày để hoạt động hết công suất.” Diệp Mặc nói.
Ưu điểm của máy xúc mini là có thể đi tới những nơi mà máy xúc cỡ nhỏ và cỡ vừa không thể đi được.
Diệp Mặc leo lên chiếc máy xúc nhỏ, khởi động máy, đào một cái hố cạnh ao rồi bắt đầu xả nước. Sau đó anh dọn đường dẫn nước ra khỏi ao…
Ao này có diện tích mặt nước khoảng 1,5 mẫu đất Anh, được coi là một ao lớn trên núi.
Độ sâu của nước gần 2 mét.
Mở một cái mương lớn nhưng hở, bắt đầu xả nước.
Không lâu sau mọi người bắt đầu nhìn thấy cá nhảy lên khỏi mặt nước.
Một lúc sau, Diệp Nhiên lái ô tô tới, dẫn theo chú hai, chú út và Trần Thần.
Trần Thần đưa cha đến Thành Đô để phẫu thuật và đã trở về.
“Anh Diệp Mặc, anh Chi, anh Văn.” Trần Thần đi tới và đưa thuốc lá cho họ.
“Chân chú ba có sao không?” Diệp Mặc châm một điếu thuốc hỏi.
“Chân bố tôi đang tiến triển rất tốt, hiện tại đã có thể đứng lên.” Trần Thần cười nói.
“Vậy thật đáng mừng.”
Nước trong ao đã gần cạn.
Chú hai và chú út xách chậu sắt lớn xuống bắt cá.
Bùn dưới ao ngập tới bắp chân, mọi người lần lượt đi xuống bắt cá, Diệp Mặc cũng cầm một chậu sắt lớn đi theo mọi người.
“Anh, bên phải của anh có một con cá chép bạc lớn.” Diệp Nhiên hưng phấn kêu lên.
Diệp Nhiên ngày thường ăn mặc cực kỳ thời thượng, nhưng từ khi về nông thôn, cô ăn mặc như một thiếu nữ mới lớn. Vừa nhảy xuống ao, bùn đã bắn vào mặt cô.
Diệp Mặc đưa tay muốn bắt một con cá chép bạc lớn, ước chừng nặng khoảng hơn hai mươi cân. Nhưng anh không thể bắt được mà phải đuổi theo nó đến chỗ Diệp Nhiên… Diệp Nhiên đuổi theo nó xuống chỗ nhiều bùn rồi vớt lên, con cá dùng sức quẫy đuôi, bùn bắn tung toé khắp nơi, bắn cả vào mặt chú hai.
“Con phải nắm lấy đầu cá, giữ chặt phần mang cá và dùng lực nhiều hơn.” Chú hai lau bùn trên khoé miệng rồi cười nói.
“Nó lớn quá, con không thể giữ được.” Diệp Nhiên tiếc nuối nhìn theo hướng con cá vừa trốn thoát…
Nước trong ao đã cạn rất nhiều.
Mẹ Diệp Mặc và hai người thím đang bị đường thoát nước để cá không thoát ra ngoài được.
Trong ao có cá chép bạc, cá chép đỏ, cá trắm cỏ , cá diếc và cá chép thông thường.
Cá chép bạc có không nhiều nhưng chúng đều có kích thước lớn, cá trắm cỏ có kích thước nhỏ hơn, từ bảy đến tám cân hoặc 10 cân.
Trong ao không có nhiều cá, sau khi nước rút hết, chỉ trong thời gian ngắn đã đánh bắt được toàn bộ cá lớn. Tổng có 6 con cá chép bạc và 11 con cá chép đỏ m. Có thêm hơn chục con cá trắm cỏ, còn lại là cá chép và cá diếc.
Ở trong ao có khá nhiều cá diếc, có cả cá lớn lẫn cá nhỏ.
Mặt trời dần xuống núi.
Diệp Nhiên để lại số cá vừa bắt được, đi ngang qua nhà kho đang xây dựng, Diệp Nhiên cũng mang theo vài con cá chép bạc lớn cho công nhân ở đó.
Diệp Mặc đào thật sâu miệng ao, rút nước ao rồi để khô trước.
Một tháng nữa sẽ đến mùa khô, anh định để ao khô trước rồi sẽ xử lý sau.
Bên cạnh vườn sầu riêng vẫn có ao nước sâu chuyên dùng để tưới cho những cây sầu riêng.
Vào mùa mưa, cây ăn quả trong vườn không cần phải tưới nhưng những thời điểm lượng mưa trong năm ít và khi khô hạn vẫn cần phải tưới.
Trời chưa tối nên Diệp Mặc lái máy xúc tới, đào từng rãnh nước sâu trong mương.