Diệp Mặc thử đi thử lại rất nhiều lần. “Làm giàu đi.” Tim Diệp Mặc đập thình thịch, cực kỳ hưng phấn.
Trời đã gần sáng nhưng Diệp Mặc không cảm thấy buồn ngủ chút nào mà thấy vô cùng hăng hái.
Với không gian này…
Trong nháy mắt, Diệp Mặc nghĩ ra rất nhiều cách để kiếm tiền.
Không gian nằm trong tay anh và tựa như anh có cả thế giới.
Diệp Mặc nhảy lên giường và cười lớn: “Làm bán thời gian là không được, đời này cũng không có khả năng làm bán thời gian…” Có không gian trong tay nhưng việc phát tài cũng không dễ dàng gì.
Nếu bạn chạy trốn đến Hồng Kông, bạn có thể kiếm một trăm nghìn, thậm chí là hàng trăm nghìn trong một đêm.
Nhưng nếu như để bị bắt, cuộc sống về cơ bản sẽ kết thúc.
Không gian là…
Diệp Mặc tự tát mình một cái: “Không, không…”
Anh hít một hơi thật sâu, cố gắng đuổi ý nghĩ đáng sợ này ra khỏi đầu.
Ham muốn của con người là vô hạn.
Cũng giống như cờ bạc, thắng được một lần thì sẽ nghĩ đến lần thứ hai… Về phần nói thắng lớn thì nên dừng lại…
Diệp Mặc hít một hơi thật dài, cố gắng bình tĩnh lại: “ Nếu có thể trở nên giàu có chỉ sau một đêm thì hầu hết đều là phạm pháp. Những thứ đó không thể chạm vào… không thể chạm vào…”
Trời đã sáng hẳn rồi.
Diệp Mặc gọi điện đến công ty xin nghỉ phép, đứng dậy ăn một bát mì.
Trong lúc ăn mì, trong đầu Diệp Mặc chỉ nghĩ đến việc làm sao dùng không gian để kiếm tiền.
Ăn xong bát mì, anh bất đắc dĩ thở dài, đi vào bếp dọn bát đĩa, bưng bát đi vào không gian múc một bát nước Linh Tuyền, tưới những cây đỗ quyên trắng trên ban công.
Chậu đỗ quyên trắng này là do bạn gái cũ của Diệp Mặc để lại… hoặc là do bạn gái cũ của anh ấy…
Chuyện này đã xảy ra cách đây vài năm.
Diệp Mặc là một người đàn ông trưởng thành, bình thường anh cũng không thích trồng hoa. Chậu đỗ quyên trắng này bị bỏ lại trên ban công và được anh nuôi sống.
Tháng 7 là mùa hoa đỗ quyên trắng nở rộ. Nhiều cành của chậu đỗ quyên này đã bị khô héo, hiện tại giống như đang hấp hối.
Một bát Linh Tuyền được đổ xuống, Diệp Mặc trừng mắt nhìn: “Không biết trong Linh Tuyền có linh lực hay không? Có thể giúp chậu đỗ quyên này phát triển không? Nếu có thể thì mình sẽ không cần phải nghĩ cách kiếm tiền liều lĩnh, về quê trồng cây đi…”
Giếng Linh Tuyền: Dùng sức mạnh thiên hạ để thu thập linh hồn vào mùa xuân.
Ngôi nhà bị sương mù bao phủ, bên ngoài là một thế giới rộng lớn.
Linh Tuyền là sức mạnh của cả thế giới, nhưng để thu thập linh hồn vào mùa xuân…
Trong đầu Diệp Mặc mơ hồ có thông tin về chuyện này, nhưng nhất thời lại không nhớ ra. Giếng Linh Tuyền không phải là nơi thu thập tự nhiên các linh hồn, xem ra nó cần phải được vận hành.
Nhưng để sử dụng như nào thì Diệp Mặc không nhớ được và cũng không biết.
Anh chỉ có thể hi vọng rằng có sức mạnh ở trong giếng Linh Tuyền, trong trường hợp này, anh thấy mình tốt nhất là nên trở về quê quản lý vườn cây ăn quả.
Gia đình Diệp Mặc ở Hoa Thành, họ có vườn xoài hơn mười mẫu. Bố mẹ Diệp Mặc vừa trực tiếp trồng trọt vừa quản lý vườn cây đó ở quê nhà.
Ông nội của anh đã qua đời cách đây vài năm và để lại tài sản thừa kế: hai vườn cây ăn trái và một ngôi nhà trong thị trấn.
Thị trấn Đông Hoa của Hoa Thành hiện nay là một thị trấn nổi tiếng, những ngôi nhà trong thị trấn có giá không hề rẻ…
Dù không dễ ước tính giá trị của những ngôi nhà trong thị trấn nhưng dù sao giá của chúng cũng khá đắt.
Ông nội anh trước khi ra đi có để lại di chúc: ngôi nhà trong thị trấn thuộc về chú út. Còn mảnh đất rộng 11 mẫu (ngôi nhà cũ) nằm cạnh hồ nước thuộc về chú hai. Cha của Diệp Mặc được cấp cho một mảnh đất trên núi, diện tích tuy rất lớn nhưng vị trí lại xa xôi. Trên mảnh đấy đó có 5 mẫu trồng xoài và sầu riêng trước đây bi lừa trồng. Mảnh đất đó quản lý không được tốt, cây ăn trái trong vườn đều bị chết hết…
Sau khi ông nội mất thì tài sản bị chia, chú út được ngôi nhà giá trị nhất, tiếp theo là chú hai và gia đình Diệp Mặc. Lúc đó chú út cũng nói sẽ bù đắp phần chênh lệch giá giữa chú hai và bố, tuy nhiên chú hai và bố anh không yêu cầu gì nên theo di chúc chia ra.
Hiện tại 59 mẫu đất đều đứng tên Diệp Mặc, dịp Tết Nguyên Đán về quê anh dự định sẽ lên núi xem thử.