Chương 2.1: Mùa xuân tâm linh

“Đây là đâu?” Diệp Mặc nhìn về phía cửa, đi tới và cẩn thận mở cửa ra.

Trong phòng có một chiếc giường bên trong với một tấm thảm trên giường. Một cái bàn ở phía trước cửa sổ và một cái ghế.

Ngoài ra, trong phòng không còn một đồ vật gì nữa.

Trên bàn có một phiến ngọc và vài cuốn sách, trên bàn dính đầy bụi bặm. Ngôi nhà nhìn từ bên ngoài có vẻ mới nhưng bên trong dính đầy bụi bặm.

Diệp Mặc với tay lấy cuốn sách, phẩy đi một ít bụi bám trên sách. Phiến ngọc trên bàn vẫn còn nguyên vẹn, bên trên có bốn chữ cổ: “Luyện Khí Bảo Lộ”.

Khoảnh khắc anh chạm vào phiến ngọc, một lượng lớn thông tin xuất hiện trong đầu anh.

Đây là một bài luyện khí, bài luyện khí này kích hoạt sức mạnh tiềm tàn của chính bản thân người tập thông qua các bài tập thể dục và tập hít thở độc đáo. Khí không phải là thứ có thể luyện chế được mà là khả năng tiềm tàng bản thân mỗi người có sẵn.

“Tinh luyện Kì Bảo Lữ” là hướng dẫn chung về cách kí©h thí©ɧ tiềm năng của cơ thể.

“Luyện khí? Vật này thực sự tồn tại sao?” Diệp Mặc đặt phiến ngọc xuống, rời khỏi nhà chính đi đến một gian phòng ngủ khác.

Cách bố trí phòng ngủ vẫn giống như trước đây: một cái giường, một cái bàn và những cái ghế. Ngoài ra, không còn vật gì khác.

Có một số bình đất sét trong bếp. Tuy nhiên, những chậu đất này sẽ biến thành bột khi chạm tay vào. Trên bếp còn có một cái nồi gang, chậu gang cũng vậy.

Không có ai trong bếp, Diệp Mặc quay lại trong sân, xung quanh sân được bao lại bởi một bức tường đất cao khoảng 1m.

Bên ngoài bức tường đất có một lớp sương mù dày đặc. Ngôi nhà giống như có một thế lực thần bí bảo vệ, sương mù dày đặc bên ngoài không thể lọt vào được…

Diệp Mặc đi đến trước sân, đưa tay sờ sờ… tựa như chạm vào một mảnh thuỷ tinh trong suốt.

Kính tựa như vô hình nhưng hữu hình. Khi anh đưa tay chạm vào nó những gợn sóng sẽ xuất hiện trong không gian.

Giữa sân có một cánh cửa, khi mở cửa ra vẫn còn một tầng kết giới. Thật kì lạ và thần bí, Diệp Mặc cảm thấy kết giới này rất yếu, dường như bản thân anh phải đạt được đến một trình độ nào đó mới có thể ra khỏi nhà.

Ngôi nhà này là nơi duy nhất mà anh có thể đi lại xung quanh. Tổng diện tích của ngôi nhà chỉ khoảng một trăm mét vuông. Ngoài rêu dày, một ít cỏ dại, một cái giếng Linh Tuyền thì không có gì khác.

Lúc này Diệp Mặc có chút bối rối, anh giống như một con ruồi không đầu ở trong nhà, rất lâu sau anh mới nhận ra: “Làm sao để có thể thoát ra được…” Diệp Mặc vừa xuất hiện ý nghĩ này, anh chợt hiểu ra, liền yên lặng nghĩ đến việc rời đi trước mắt liền xuất hiện bóng tối…

Khi Diệp Mặc mở mắt lần nữa, anh đã xuất hiện ở bên đường.

Bây giờ đã là đêm khuya, những ngọn đèn đường đã được bật sáng toả ra ánh sáng màu cam nhè nhẹ.

Diệp Mặc sửng sốt trong chốc lát, sau đó mới nhận ra không gian mình vừa ra khỏi chính là hạt châu đó.

Diệp Mặc nhìn quanh không thấy ai liền tìm cục than mình vứt trên cỏ, đặt lên bàn đạp xe điện rồi nhanh chóng phóng đi.

Đoạn đường này hơi xe nhưng trước 11 giờ đêm vẫn có rất nhiều xe, bây giờ trên đường vắng người chứng tỏ đã rất muộn rồi. Mang cục than trở về căn nhà mình đang thuê, Diệp Mặc nhìn thời gian, 3 giờ sáng, nói cách khác anh đã bất tỉnh trong không gian vài giờ đồng hồ.

“Không gian của hạt châu…ngôi nhà…” Diệp Mặc nghĩ: “Nhưng hạt châu được tìm thấy trong than?” Quá trình hình thành than phải mất hàng chục triệu năm, thậm chí là lâu hơn nữa. Điều mà anh không hiểu lắm là hình như trước đây anh đã thấy qua lời giải thích về việc này.

Than là nguồn tài nguyên không thể tái tạo… mà cần rất, rất lâu mới hình thành được.

Nhưng hạt châu lại có thể được tìm thấy trong than…

Diệp Mặc trở về nhà, lấy cục than ra xem bên trong có hạt châu nào nữa không. Khi làm vỡ cục than, anh thấy những hạt châu này dường như được dùng một lực rất lớn để đẩy vào trong cục than.

Trên mặt cục than có một tạp chất hình trụ. Không có cách nào để xác minh làm thế nào các hạt châu lại xuất hiện trong cục than và điều đó không quan trọng…

Điều quan trọng là các hạt châu đó thực sự tồn tại.

Diệp Mặc trong đầu cảm nhận được sự tồn tại của hạt châu, đồng thời có thể cảm nhận được không gian bé nhỏ bên trong hạt châu. Diệp Mặc chỉ cần tập trung suy nghĩ để đi vào, sau một giây anh có thể đi vào không gian. Sau đó liền tập trung suy nghĩ rời đi là có thể rời khỏi không gian…