Chương 5.2: Nụ cười của người giàu

Sân bay Hoa Thành được xây dựng trên sườn núi ở độ cao gần 2.000 mét, mất 4 năm và người ta nói rằng 50 triệu mét vuông đất đá đã được lấp đầy. Diệp Mặc đã nhìn thấy Hoa Thành và sân bay trên núi từ trên cao.

Mỗi lần đi máy bay về quê hương, dù cất cánh hay hạ cánh, Diệp Mặc đều ngồi bên cửa sổ nhìn ra khung cảnh bên ngoài, thực sự rất hùng vĩ, khiến người ta cảm thấy chấn động khó tả.

Máy bay đã hạ cánh xuống sân bay Hoa Thành.

Diệp Mặc đi qua khu vực kiểm tra an ninh và nhìn thấy một cô gái xinh đẹp với nụ cười rạng rỡ ở khu vực đón khách sân bay.

“Anh!” Diệp Nhiên vui vẻ kêu lên.

Diệp Mặc mỉm cười đi tới: “Chỉ có em thôi à? Em rể của anh đâu?”

Nụ cười rạng rỡ của Diệp Nhiên trong nháy mắt nhạt đi, cô khinh thường liếc mắt nhìn Diệp Mặc: “Có rất nhiều đàn ông theo đuổi cô gái này. Em đang chọn. Trong số những người bằng tuổi anh trong làng, con của họ có thể đi mua nưỡ tương được rồi.”

Diệp Mặc không thể nói gì ngoài cười lớn hai tiếng.

“ Anh cười cái gì? Nhìn xem, lát nữa trở về anh nhất định sẽ lại bị mẹ mắng… Hành lý của anh đâu?”

“Những thứ không cần thiết đều ném đi rồi.” Diệp Mặc đi ra khỏi sân bay, mở rộng hai tay, lại nhìn về phía bầu trời.

“Tôi - Diệp Mặc, đã quay trở lại.”

Diệp Nhiên nhìn anh mình giống như người bị thiểu năng trí tuệ rồi nhanh chóng đi về phía bãi đậu xe như thể đang chạy trốn.

Diệp Mặc đuổi theo, ngồi vào bên ghế lái phụ của em gái anh.

“Xe này sạc đầy điện có thể đi được bao xa?” Diệp Mặc hỏi.

Xe của Diệp Nhiên mới mua cách đây vài tháng, là chiếc BYD Dolphin, phiên bản thời trang. Một lần sạc đầy điện có thể đi được 405km…

Diệp Mặc cũng đang có ý định mua một chiếc ô tô, anh đang cân nhắc giữa việc nên mua xe điện hay xe xăng.

Giá xăng bây giờ rất đắt. Mua một phương tiện sử dụng năng lượng mới sẽ giúp tiết kiệm chi phí hơn. Bây giờ có tiền, Diệp Mặc dự định mua hai chiếc ô tô, một chiếc xe bán tải và một chiếc để sử dụng hằng ngày.

Có tiền thực sự rất hạnh phúc, muốn mua ô tô thì cứ mua thôi.

Không giống như Diệp Nhiên, khi mua ô tô, cô phải xin thêm tiền bố mẹ hoặc vay thế chấp.

“Em chạy xe này một lần xa nhất là 310km, vẫn còn một chút điện, thực sự là pin rất tốt…” Diệp Nhiên sờ sờ xe nói: “Lần này anh về quê sẽ không quay lại Thâm Quyến nữa đúng không? Mua chiếc xe như này cũng được đó.”

Diệp Mặc xua tay.

Anh thấy trên mạng có nhiều đánh giá về chiếc xe này, có vẻ rất tốt. Nhưng cũng có rất nhiều lời phàn nàn trên mạng về khía cạnh bán hàng và hậu mãi.

Đặc biệt chiếc xe này đang bán rất chạy, luôn trong tình trạng hết hàng.

Diệp Nhiên đã đợi bốn tháng kể từ lúc đặt xe cho đến khi nhận được xe.

Bây giờ đang là cuối tháng bảy đầu tháng tám. Nhiệt độ ở quê anh thực sự rất nóng…

Diệp Nhiên bật điều hòa, khởi động xe: “Công ty em làm hiện tại đang tuyển quản lý kho, anh có muốn đi làm không?”

“Không. Anh về quê trồng cây ăn trái.” Diệp Mặc nói: “59 mẫu đất của anh có thể hoạt động còn tốt hơn ra ngoài làm.”

“Ở nhà dọn bùn, anh có thể chịu nổi không?” Diệp Mặc nhìn cô, nói với giọng điệu như đang giảng bài cho cô: “Em không còn trẻ nữa, hãy tìm một công việc ổn định và kết hôn càng sớm càng tốt. Đó là sự thật.”

“Em…” Diệp Nhiên nghẹn ngào nói: “Em muốn lấy một người hoà hợp với em về cùng suy nghĩ, em đã nói ra mức lương hàng tháng của em nhưng đối phương không chấp nhận. Giống như anh vậy, mội người đàn ông giàu có với tài sản vài triệu tệ sẽ ra ngoài làm việc giống anh sao? Buồn cười quá” “ Haha, anh hãy thôi khoe khoang về việc có tài sản vài triệu đi.”

“Anh trai của em thực sự giàu có.” Diệp Nhiên nở một nụ cười thoải mái, cô nói: “Nhìn nụ cười của anh đi, đây chính là nụ cười của một người đàn ông giàu có.”

Diệp Mặc khinh thường nhìn cô nói: “Nụ cười lương tháng 4088 tệ? Đúng rồi. Lương tháng 4088 tệ nhưng ngày nào em cũng cười… Không biết em thích thú ở điểm nào?”

“Anh…” Diệp Nhiên hít một hơi thật sâu: “Em sẽ không tranh cãi với anh nữa. Anh là một người độc thân già với tâm lý bất thường.”