Chương 23: Hung Thủ Thực Sự!

Cánh cửa đập mạnh vào vách tường liên hồi, Trần Ca xông thẳng vào trong phòng kéo cửa sổ thủy tinh ra.

"CMN! Cao dữ vậy?"

Đứng từ trên bệ cửa sổ nhìn xuống, nói này cách mặt đất ít nhất cũng ba, bốn mét.

Trên hành trang truyền đến tiếng bước chân dồn dập, tên chủ thuê và tên xăm mình đang chạy tới đây với tốc độ rất nhanh.

Trần Ca không còn thời gian suy nghĩ nữa, nhanh chóng trèo ra ngoài cửa sổ, dùng tay nắm lấy bệ cửa, chân đạp vào lưới bảo vệ tầng dưới.

"Nhất định là anh ta đã thấy cảnh chúng ta di chuyển thi thể!"

"Nhất định không được thả anh ta đi!"

Khuôn mặt xấu xí táo bạo của tên chủ cho thuê nhà đã xuất hiện ở cửa phòng, tay hắn giơ cao dao phay, vẻ mặt dữ tợn: "Còn muốn chạy?!"

Thế trận trước mặt khiến Trần Ca không còn dám do dự dù chỉ một giây, trực tiếp buông tay nhảy xuống.

Cánh tay anh quệt lên vách tường đến rách da, quần áo cũng bị tấm lưới bảo vệ chọc ra một lỗ thủng lớn. Sau khi Trần Ca rơi xuống, anh lăn một vòng tại chỗ, nhặt búa đa năng rơi trên đất lên rồi nhắm thẳng tường bao bên ngoài của nhà trọ chạy tới.

"Nhanh! Bắt hắn lại!" Chủ thuê nhà gầm lên, dao phay trong tay nhắm thẳng vào Trần Ca phóng tới.

Sau gáy đột nhiên phát lạnh. Trần Ca quay đầu nhìn con dao làm bếp chỉ lệch khỏi bản thân một ly, cắm sâu vào mặt cỏ sau lưng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng: "Nhất định không thể để rơi vào tay những người này, bọn chúng đã nổi lên sát tâm!"

Cửa chống trộm của nhà trọ lúc này cũng bị mở ra, cô gái và tên mập mạp mai phục sẵn ở tầng một đưa tay nắm lấy cây kéo sắt vẫn dùng để cắt tỉa bụi cây vọt tới.

"Một đám người điên!" Trần Ca kéo căng cơ bắp, dốc toàn lực phi nước đại, giống như một mũi tên nhọn vọt tới cửa sát bên ngoài ngôi nhà. Anh giẫm lên chiếc khóa lớn mà chủ thuê nhà thay mới, nắm lấy sợi xích sắt rỉ sét, nhảy qua cửa mà chạy.

Nhà trọ bị một mảnh rừng rậm vây quanh, ban đêm đen đặc không một tia sáng, cơ bản là không thể nhìn thấy rõ đường đi, phía sau còn có mấy người đang đuổi theo, dưới tình thế nguy cấp, Trần Ca vọt thẳng vào rừng cây.

Một đuổi một chạy, ánh sáng của đèn pin cầm tay thỉnh thoảng quét qua, sau lưng vang lên tiếng chửi rủa của tên chủ thuê trọ và tên xăm mình. Trần Ca không dám trả lời, trong lòng anh lúc nãy chỉ tồn tại suy nhất một suy nghĩ - mau trốn ra ngoài!

Quần áo trên người mắc vào chạc cây, bị rách ra từng mảnh nhỏ, khắp người bị dính đầy nước bùn cùng lá cây. Sau khi chạy khoảng mười lăm phút, Trần Ca cuối cùng cũng cắt đuôi được bọn người chủ thuê nhà phía sau.

Anh nửa ngồi trong lùm cây, nhìn ánh sáng nhàn nhạt thỉnh thoảng lại quét qua ở phía xa xa, ngón tay bấu chặt vào trong bùn đất, từng chút từng chút hớp lấy không khí vào trong buồng phổi.

Quá kinh hiểm!

Vào lúc bị nhốt trong nhà trọ, anh chỉ cần làm ra bất kỳ một lựa chọn sai lầm nào hoặc do dự vào một phút nào đó, kết quả dẫn tới có lẽ là phải vứt bỏ cái mạng này.

"Độ khó của nhiệm vụ thử nghiệm này cũng quá kinh khủng rồi!" Nhiệm vụ mà chiếc điện thoại màu đen đưa ra lấy sống chết làm tiền đặt cược, mà càng đáng sợ hơn nữa là nó diễn ra ngay trong thực tế!

Tạm thời anh đã cắt đuôi được tên chủ cho thuê nhà, nhưng chuyện này không đồng nghĩa với việc tình cảnh của anh đã an toàn. Trần Ca núp trong bụi cây, anh lo rằng chỉ cần mình vừa quay đầu nhìn lại, đột nhiên lại nhìn thấy dao phay và kéo tỉa cây của bọn chủ nhà dí thẳng vào mặt.

Nhịp tim dần khôi phục bình thường, Trần Ca từ từ đứng dậy từ trong bụi rậm. Ánh đèn pin cầm tay của bọn chủ thuê nhà đã biến mất không thấy gì, đêm khuya trong rừng rậm hoàn toàn tĩnh lặng, đến cả âm thanh côn trùng kêu hay tiếng chim hót đều rất ít khi vang lên.

"Bây giờ nên đi đâu đây?"

Anh không quen với nơi này, chạy thẳng vào trong rừng rậm khiến hiện tại anh không thể phân tích được đâu là Đông Tây Nam Bắc nữa.

"Nếu không thì mình trốn ở đây đến hừng đông?"

Trần Ca lấy di động ra, phát hiện phòng livestream vẫn còn đang tiếp tục. Màn hình đen hơn một tiếng đồng hồ, toàn màn hình đều đang chạy đầy dấu chấm hỏi. Phòng phát sóng trực tiếp quỷ dị như vậy, đến cả những người có kinh nghiệm xem phát sóng trực tiếp lâu năm cũng bắt đầu bối rối.

Anh không có thời gian giao lưu với người xem, cẩn thận kiểm tra thời gian. Đang chuẩn bị kiểm tra hồi âm của Hạc Sơn, sau lưng đột nhiên vang lên tiếng cành cây rung chuyển.

Trần Ca ngay lập tức nhét di động vào trong túi, đề phòng tia sáng từ màn hình sẽ làm lộ vị trí của mình.

Tay anh siết chặt búa đa năng, căng thẳng đến mức trong lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh, nhìn chòng chọc vào hướng vừa phát ra âm thanh.

Chẳng bao lâu sau, một chùm ánh sáng nhàn nhạt chiếu tới.

"Có người sao? Ai ở đó?"

Vào lúc Trần Ca chuẩn bị giơ cao búa đa năng, anh nghe được một giọng nói quen thuộc.

"Vương Kỳ? Hắn không phải đã rời nhà trọ từ rất sớm rồi sao? Tại sao hơn nửa đêm lại quay về?" Mặc dù trong lòng Trần Ca rất tò mò, nhưng anh cũng biết rõ đạo lý tò mò hại chết con mèo, ngồi yên tại chỗ không dám nhúc nhích.

"Là mình nhìn nhầm sao? Không thể nào." Vương Kỳ cầm đèn pin quét qua quét lại mấy lần, không từ bỏ mà đi loanh quanh chỗ đang đứng.

"Nhất định không thể đi ra, vấn đề trên người người này không thể ít hơn so với nhà trọ Bình An được." Trần Ca không chỉ không tới gần Vương Kỳ mà ngược lại còn chủ động tránh né, anh bắt đầu lùi về hướng ngược lại so với Vương Kỳ.

Đi không được bao xa, Trần Ca phát hiện địa thế càng ngày càng dốc, anh dường như đã đi nhầm đường, một mình đi vào phía sau núi.

Xuyên qua bụi cây, trước mắt anh xuất hiện một con dốc đi xuống. Giữa đám cây rừng vây quanh, Trần Ca nhìn thấy một căn nhà gỗ vô cùng đơn sơ, trên cửa còn gắn một tấm biển. Anh đi lại gần xem xét: [Phòng cháy như phòng dịch, nhất định không được chủ quan; muốn đầu tư vào việc cải thiện môi trường, trồng rừng phủ xanh phải được đặt lên hàng đầu].

"Nơi này có vẻ giống chỗ ở của kiểm lâm." Anh thử đẩy cửa một cái. Cửa bằng gỗ không khóa, nương theo một tiếng "két" nhỏ vang lên, một mùi hương kỳ lạ bay ra.

"Cái gì vậy?" Anh không dám mở đèn pin điện thoại, chỉ có thể nâng độ sáng màn hình lên.

Nhà gỗ không lớn lắm, bên trong tùy ý bày vài món đồ dùng sinh hoạt thường ngày, hỗn loạn như một đống rác.

Lỗ mũi co giật, Trần Ca đi theo vào nơi có mùi nồng nặc nhất. Anh xốc tấm ván giường lên, bên dưới là một đống lớn quần áo đã mốc meo.

"Nghiện thu thập sao?" Điều mà hai mắt anh thấy so với những gì đã tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn, dưới ván giường phần lớn là quần áo của nữ, chưa hề được giặt giũ, vẫn dính đầy vết bẩn.

Anh tùy tiện lấy ra vài món so sánh độ lớn nhỏ, Trần Ca phát hiện số quần áo nữ này có cùng số đo, chắc là cùng thuộc về một người.

"Bùn đất phía trên còn chưa khô lại, bộ quần áo này trong hai ngày gần đây đã có người mặc?"

Trần Ca sở hữu kỹ năng [Liễm Dung], đối với kết cấu đường cong trên cơ thể người hiểu rất rõ. Sau khi dùng ngón tay đo đạc kích thước, trong đầu anh ngay lập tức xuất hiện hình ảnh thi thể nữ bị đông trong vách tường.

"Số đo hoàn toàn trùng khớp, quần áo này rất có thể là của thi thể nữ bên trong tường!"

Quần áo mà người chết đã mặc qua sao lại được giấu trong nhà gỗ này? Hơn nữa trong mấy ngày gần đây còn được người khác mặc vào!

Nhịp tim Trần Ca bắt đầu đập nhanh lên, anh trải quần áo nữ trên tay xuống đất, tìm kiếm trong túi áo một lúc, tìm được một vài mảnh giấy vụn đã nhăn nhúm, phía trên vẫn còn mơ hồ nhìn thấy được vài câu như "Anh thích em".

"Nét chữ này..." Trần Ca lại lấy tờ giấy tìm được trong bụng thú bông ra, so sánh cùng nhau, chữ viết tương tự nhau đến tám, chín phần.

"Tờ giấy bên trong thú bông là đồ vật từ năm năm trước, mà những bộ quần áo nữ này hiển nhiên là mấy tuần gần đây mới bị vứt ở nơi này, cách biệt thời gian năm năm, vì sao hai thứ này lại có nhiều điểm tương đồng như vậy?"

Cùng một kiểu chữ, cùng một điều muốn thổ lộ, chẳng lẽ hai tên hung thủ của hai vụ án là cùng một người sao?

Anh lại cầm quần áo lên lần nữa, đang muốn đứng lên che ván giường lại, một chiếc điện thoại có vỏ màu hồng đào từ bên trong đống quần áo rơi ra.

"Điện thoại của người chết?"

Nhặt thứ đó lên, Trần Ca ấn vào nút nguồn, phát hiện trên màn hình điện thoại di động đang dừng ở giao diện soạn tin nhắn.

"Cứu tôi?"

Trong lòng anh xuất hiện một dự cảm không tốt lắm, tay run run mở ra hòm thư trên điện thoại, tất cả tin nhắn bên trong đều chỉ có hai chữ --- "Cứu tôi"!