Chương 22: Chạy Trốn Truy Sát Lúc Nửa Đêm!

Trần Ca cắn chặt răng, cố gắng không để cho mình phát ra âm thanh. Ngay khi vừa nhìn thấy thi thể, anh ngay lập tức gửi tin nhắn cho Hạc Sơn: "Gọi cảnh sát, mau gọi cảnh sát!"

Ánh sáng quá mờ, ở giữa lại có một cánh cửa ngăn cách, bạn bè trong phòng livestream cũng không biết có chuyện gì đang xảy ra, mà giờ khắc này Trần Ca cũng chẳng còn lòng dạ gì quan tâm đến bọn họ nữa. Anh dán sát người vào khe cửa, mí mắt cũng không dám chớp lấy một cái.

"Trong nhà cất giấu thi thể, hóa ra đồ vật mà bọn họ muốn đào là thứ này." Trần Ca núp ở sau cửa, không dám có bất kỳ động tác dị thường nào. Bây giờ anh đang rơi vào thời khắc nguy hiểm và căng thẳng nhất. Những người khách trọ kia chỉ đứng ở nơi cách anh mấy bước chân, chỉ cần bọn họ xoay người đi vào trong căn phòng này, chắc chắn có thể phát hiện Trần Ca núp ở đây.

"Lằng nhà lằng nhằng, đào đi!" Tên chủ cho thuê nhà nhỏ giọng chửi một tiếng, cầm theo công cụ đi tới. Hắn ta trải bao tải lên mặt đất, bắt đầu xử lý xi măng bao quanh thi thể cô gái.

Có thể là do sợ sẽ đánh thức hộ gia đình ở lầu dưới, động tác của bọn họ rất nhẹ, không phát ra âm thanh gì quá lớn.

Vách tường bị đυ.c ra, từng khối xi măng không ngừng tróc xuống. Không biết là do thời tiết quá nóng hay trong lòng hốt hoảng, đỉnh đầu của những người này không ngừng đổ mồ hôi.

Bọn họ vừa phân chia vừa phối hợp công việc, nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên làm những chuyện như thế này, trong lòng bọn họ sợ hãi không thôi, hành động vội vàng hấp tấp nhưng tiến độ lại rất chậm.

Sau mười mấy phút, bọn họ mới tách được thi thể cô gái từ trong vách tường ra bên ngoài, để vào trong bao tải.

"Mập mạp, mày ở lại xử lý vách tường, còn mấy đứa tụi mày đi theo tao ra phía sau núi, chúng ta tìm chỗ chôn cô ta xuống." Tên chủ thuê cầm theo khoan sắt, đứng ở một bên chỉ huy.

"Tao đi cùng chúng mày!" Tên đàn ông mập lùn không thèm nghĩ ngợi quát lên. Sau khi đào thi thể nữ kia ra, cả người hắn ta cũng sắp siêu thoát đến nơi rồi, sao dám một mình ở lại nơi này.

"Nhìn tiền đồ của mày đi! Quyên nhi, mày cùng thằng mập ở lại đây thu dọn, một lát nữa chúng ta tập hợp ở chỗ cũ sau núi." Chủ cho thuê nhà dặn dò cô gái duy nhất mấy câu, sau đó cùng tên xăm mình khiêng bao tải lên đi xuống lầu.

Hắn đi đứng khập khiễng, bước chân lúc nhẹ lúc nặng, khi đi ngang qua căn phòng nơi Trần Ca đang trốn, bỗng nhiên dừng lại một chút.

"Sao trên mặt đất lại có nhiều sợi bông như vậy?"

Nghe được giọng nói của tên chủ thuê nhà, tim của Trần Ca gần như muốn vọt lên tới cổ họng. Lúc anh xé thú bông ra, có chút sợi bông và giấy vụn rơi xuống đất. Lúc đèn điều khiển bằng âm thanh sáng lên, anh phát hiện ra có người sắp tới, hoàn toàn không có thời gian nhặt chúng lên.

"Trước đừng để ý nhiều như vậy, thứ đồ chơi này nặng chết đi được, mau tranh thủ thời gian chôn nó đi." Tên xăm mình ở phía sau không kiên nhẫn thúc giục, tên chủ nhà trọ cũng không truy cứu đến cùng, hai người rời khỏi cửa căn phòng Trần Ca đang trốn, có vẻ đã đi khá xa.

"Mập mạp, đừng có ngẩn ra đó nữa, làm việc đi." Cô gái cũng tên trung niên mập lùn bắt đầu dọn dẹp rác rưởi, lau vết máu nhiễm lên công cụ lúc nãy. Vài phút sau, hai người bọn họ mang theo một cái túi lớn đi xuống lầu.

Tiếng bước chân dần dần đi xa. Chờ cho đến khi tầng ba một lần nữa yên tĩnh, Trần Ca lúc này mới dám há miệng thở dốc. Anh cực kỳ cẩn thận nhìn ra bên ngoài từ khe cửa.

Trên hành lang một mảnh đen kịt, đám khách trọ đều đã rời đi hết.

"Móa! Làm mình sợ muốn chết."

Lại đợi thêm ba phút, bên ngoài vẫn như cũ không có điều gì bất thường, Trần Ca lúc này mới dám từ từ mở cửa phòng ra, khom lưng lại, bước ra nhẹ nhàng như mèo.

Vì để đề phòng bị phát hiện, anh không dám mở đèn pin trên điện thoại ra, một tay vịn vách tường, chậm rãi mò mẫm trong bóng đêm.

"Nghe cuộc đối thoại của những người này, bọn họ dù không phải là thứ gì tốt, nhưng thi thể nữ trong vách tường quả thật không có quan hệ gì với bọn họ." Nếu là như vậy, đám người này quả thật là đủ xui xẻo, sau khi chiếm được nhà trọ của một ông lão, ai biết lại phát hiện được trong vách tường ngôi nhà này có một cỗ thi thể. Người bình thường phát hiện được thi thể, phản ứng đầu tiên khẳng định là báo cảnh sát, nhưng bản thân mấy người này lại không sạch sẽ, một mặt sợ báo cảnh sát sẽ bị tra ra án cũ của mình, mặt khác lại sợ việc phải ở cùng thi thể trong một tòa nhà, không còn cách nào chỉ có thể thay hung thủ đội cái nồi này, chủ động đào thi lấp đất.

"Khó trách chủ thuê nhà nhiều lần nhắc đi nhắc lại với mình rằng sau nửa đêm hôm nay không được đi ra ngoài." Hai mắt Trần Ca đã dần thích ứng với bóng đêm, anh nhanh chóng tăng tốc, định bụng mau mau rời khỏi phòng trọ.

Một đường đi tới nhẹ chân nhẹ tay như mèo, đến cả ba lô của mình Trần Ca cũng không cần nữa, anh đi thẳng xuống tới tầng một.

"Hỏng rồi." Cửa chống trộm của nhà trọ bị khóa lại, anh đã bị vây trong tòa nhà này.

"Những người kia đi chôn thi thể, trước khi đi cũng không quên khóa cửa?" Trần Ca mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không ổn, "Trên cửa sổ ở hành lang lầu một lắp cửa lưới bảo vệ, cửa sổ lầu ba bị ván gỗ chặn kín, lối ra duy nhất dành cho mình lúc này chỉ có cửa sổ lầu hai."

Bầu không khí trong nhà trọ rất quỷ dị. Trần Ca không dám dừng lại, cầm theo búa đa năng trở lại tầng hai.

Trong bóng tối, hành lang càng trở nên u ám thâm trầm, tựa như một con hung thú đang há to miệng, một khi có ai đi vào đều sẽ bị cắn cho vỡ nát.

"Thật yên tĩnh." Căn phòng của Trần Ca ở hành lang ngoài cùng bên trái, gần với phòng của chủ thuê nhà nhất. Anh cảnh giác cao độ, vô cùng sợ có một cánh cửa nào đó đột nhiên mở ra.

Bước chân anh chậm dần, cố gắng điều chỉnh nhịp thở, dùng hơn một phút đồng hồ, Trần Ca mới có thể đi tới cửa phòng của mình.

"May mà không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Đợi lát nữa mình cột ga giường lại nối với khung cửa sổ, từ tầng hai nhảy xuống dưới cũng không có vấn đề gì." Trần Ca lấy chìa khóa phòng ra, dùng ánh sáng mờ nhạt từ màn hình điện thoại di động tìm lỗ khóa. Vào lúc anh đang định cắm chìa khóa vào, cánh tay đột nhiên tê cứng giữa không trung.

"Cọng tóc lúc đó mình nhét trong lỗ khóa sao lại không thấy nữa?"

Tóc gáy dựng lên, sự sợ hãi như thủy triều đánh tới từ bốn phương tám hướng, Trần Ca chỉ cảm thấy tay chân mình lạnh buốt.

"Có người vào phòng của mình! Bọn chúng biết rõ mình không ở trong phòng!"

Hơi thở của anh ngày càng trở nên gấp gáp, giống như có ai nhét vào trong phổi anh một khối đá lạnh.

"Bọn chúng vào lúc nào? Sau khi đào thi thể xong? Hay là lúc phát hiện sợi bông trên mặt đất?" Kỳ thực hiện tại suy nghĩ những chuyện này đã không còn ý nghĩa nữa rồi. Trần Ca lùi về phía sau, anh nhìn căn phòng mình từng ở lại, rất nhanh đã tỉnh táo hơn: "Không thể trở về, những người kia bây giờ có thể vẫn đang ở bên trong! Có lẽ bọn chúng đang nắm lấy mũi khoan bằng sắt đứng phía sau cửa!"

Tố chất tâm lý mạnh mẽ làm Trần Ca nhanh chóng điều chỉnh trạng thái của mình. Anh nhất định phải trốn đi trong thời gian ngắn nhất, kéo dài thêm càng lâu sẽ càng nguy hiểm.

Từng bước lùi lại, Trần Ca không phát ra bất kỳ âm thanh gì. Trong lòng anh rất rõ ràng, hiện tại chỉ có thể rời khỏi nhà trọ qua cửa sổ ở trong những gian phòng tầng hai, đường khác đều không thể đi được.

Bên trong hành lang đen nhánh yên tĩnh, Trần Ca lặng lẽ lùi về bên phải hành lang mà không phát ra âm thanh gì, đây là nơi cách xa phòng của anh nhất ở trên tầng hai.

"Đám khách trọ kia nguy hiểm hơn tưởng tượng của mình nhiều, tối nay mình có thể giữ được cái mạng nhỏ này hay không, phải liều một phen mới biết!" Trần Ca cắn chặt răng, tay giờ búa đa năng lên, từng nhát từng nhát nện lên cánh cửa phòng đã khóa lại ở ngoài cùng bên phải.

"Bành!"

Vẻ tĩnh lặng bao phủ khắp nhà trọ Bình An bị phá vỡ, Trần Ca giống như một kẻ điên liên tục nện vào khóa cửa. Theo từng tiếng vang vang lên, chuyện mà anh không muốn nhìn thấy nhất đã xảy ra.

Ở hành lang ngoài cùng bên trái, cửa căn phòng số 208 vốn dĩ là phòng thuê của Trần Ca bị đẩy bật ra!

Nghe được tiếng động, tên xăm mình cùng với chủ thuê trọ đang cầm khoan thép và dao phay trên tay, vẻ mặt dữ tợn vọt ra ngoài!

"Mau mở ra!"

"Bình!"

Tay không ngừng nện búa xuống, ổ khóa rốt cuộc cũng rơi xuống, Trần Ca không chút do dự nhấc chân đá văng cửa phòng!