Căn phòng đổ nát chật hẹp tản ra một mùi hương nấm mốc vô cùng nồng. Trên trần dường như bị dột, trong phòng vừa ẩm ướt vừa ngột ngạt, khiến người ta cảm thấy vô cùng không thoải mái.
Toàn bộ cửa sổ bị người ta dùng ván gỗ chặn kín. sau khi Trần Ca kiểm tra một chút mới phát hiện ván gỗ còn rất mới, là gần đây mới được gắn vào.
"Đây chỉ là một căn phòng dành cho khách rất bình thường." Đồ dùng cháy rụi trong nhà đã sớm bị ném đi, trong phòng trống rỗng, không tìm ra được bất kỳ thứ gì có giá trị.
"Cũng đúng, đã qua năm năm rồi, cho dù có chứng cứ chỉ sợ là cũng không có cách gì bảo tồn một cách hoàn chỉnh."
Anh đi ra khỏi phòng, dạo bước trên hành lang đen nhánh. Phòng khách phần lớn đều đã trống rỗng, đồ vật linh tinh cùng với rác sinh hoạt nằm lăn lóc cùng với nhau, một chỗ để đặt chân cũng không có.
"Rác sinh hoạt bình thường có thể phản ánh được trạng thái và tính cách của người sinh hoạt, có lẽ có thể từ đây tìm ra phát hiện mới." Thay đổi mục tiêu, Trần Ca cố gắng chịu đựng mùi vị bất thường, cẩn thận tìm kiếm. Hơn một giờ sau, anh thật sự tìm được một vài đồ vật kỳ quái.
"Vì sao trong nhà trọ lại có nhiều đồ chơi nhồi bông như thế này? Trong nhà không có trẻ con, những thứ này là đồ chơi của ai?" Anh dành ra gần hai tiếng đồng hồ lật tìm khắp đống rác rưởi, tìm được tất cả bốn món đồ chơi nhồi bông. So sánh với những đồ vật linh tinh nằm khắp hành lang, mấy món đồ chơi nho nhỏ này cũng không thể thu hút sự chú ý của người khác, nếu như không phải Trần Ca là người thiết kế đồ chơi chuyên nghiệp, có sự nhạy cảm với đồ chơi, anh cũng sẽ xem nhẹ những thứ này.
Bốn món đồ chơi không biết đã bị ném ở nơi này bao lâu, bên ngoài dính đầy bụi bẩn, có nhiều chỗ đã mốc meo, dùng ngón tay đυ.ng nhẹ một cái có thể thấy một đám lông tơ rơi lả tả xuống đất.
Trần Ca càng quan sát, điểm đáng ngờ xuất hiện lại càng nhiều. Mấy món đồ chơi nhồi bông này có ngoại hình khác nhau nhưng lại xuất thân từ cùng một nhà xưởng.
"Chẳng lẽ là sau khi nhà trọ Bình An xây lại, khách trọ dừng chân ở đây để lại?" Trần Ca ngay lập tức phủ định suy nghĩ này: "Nếu không nói đến xác suất một người đem trẻ con vào ở trong nhà ma, cho dù có thật sự vào ở cùng trẻ con cũng không có khả năng đồng thời đem theo bốn món đồ chơi, dù sao nhà sản xuất của bốn món đồ chơi này giống nhau, hơn nữa kiểu dáng gia công cũng là của mấy năm trước."
Thị trường đồ chơi đổi mới cực kỳ nhanh, trước kia anh tiếp nhận nhà ma là một nhân viên trong một công ty đồ chơi, đối với tình hình thị trường xem như có hiểu biết.
"Không phải do khách trọ để lại, lại được bảo tồn bên trong nhà ma, vậy thứ này có thể là đồ vật vốn có của nhà trọ." Anh bắt đầu lớn mật suy đoán: "Chủ nhân ban đầu của nhà trọ có hai đứa con gái, nếu như mình đoán không sai, đây có lẽ là đồ chơi của hai đứa trẻ này."
Nghĩ tới đây, trong đầu Trần Ca lại xuất hiện thêm một nghi vấn: "Nước lửa vô tình, đồ dùng trong nhà đều bị thiêu rụi, vì sao bốn con thú bông này lại có thể tránh qua được một kiếp?"
"Trùng hợp sao? Hay là... Có người cố ý cất chúng vào nơi an toàn?" Trần Ca cảm giác bản thân vừa bắt được một manh mối trọng yếu: "Có thể di chuyển đồ vật bên trong lửa lớn như thế chỉ có một người, là bản thân hung thủ! Nhưng tại sao hắn ta lại bất chấp nguy hiểm đi bảo vệ bốn con thú nhồi bông này? Những con thú bông này đối với hắn ta rất quan trọng sao?"
Khóa kéo sau lưng thú bông đã rỉ sét đến mức không dùng được nữa, Trần Ca trực tiếp xé nó ra, ở bên trong sợi bông biến chất đến bốc mùi tìm được một cái thẻ, lớn chừng bằng bàn tay, trên câu chữ tràn ngập yêu thương, càng xem Trần Ca càng thấy nổi da gà: "Nhét thư tình vào trong thú bông? Thông qua cách này thổ lộ tình cảm cũng quá tinh vi rồi!"
Anh lại bắt đầu suy tưởng về tính cách của hung thủ. Đối phương chắc là một chàng trai có tính cách hướng nội ngại ngùng, không dám nói thẳng ở trước mặt, cho nên mới tặng thú bông, hy vọng sau khi đối phương về nhà có thể mở ra xem.
Trong lòng tò mò, Trần Ca lại xé mở hai con thú bông, bên trong đều có một cái thẻ, nội dung đại khái đều giống nhau.
Nhưng vào lúc anh xé mở thú bông thứ tư, một cảm giác ớn lạnh im lặng mơn trớn cột sống của anh.
Bên trong con thú bông cuối cùng không có tấm thẻ ghi lời thổ lộ, bên trong sợi bông mốc meo chất đầy những mảnh giấy nhỏ bị xé nát, trên tất cả mảnh giấy đều ghi ba chỉ duy nhất - "đi chết đi"!
Yêu thích sâu đậm chẳng biết tại sao lại biến thành sự nguyền rủa ác độc nhất, trong lúc ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Trần Ca không thể nào biết được.
"Chữ trên tờ giấy hẳn là hung thủ để lại, đây là chứng cứ mang tính then chốt." Anh lấy ra mấy tờ giấy để vào trong túi, đang chuẩn bị đi sâu vào bên trong điều tra, đèn điều khiển bằng âm thanh ở chỗ ngoặt của cầu thang đột nhiên sáng lên!
"Có người đến!" Trần Ca nháy mắt hoảng hồn. Anh tranh thủ thời gian tắt đèn pin trên điện thoại di động, ôm lấy mấy con thú nhồi bông trốn vào bên trong phòng cho khách.
Anh không dám thở mạnh nên đành nín thở, Trần Ca trốn ở phía sau cửa, cách một khe cửa lén lút nhìn chăm chú ra bên ngoài.
Tiếng bước chân vang lên, trên hành lang đen nhánh vang lên tiếng nam nữ trò chuyện.
"Nhất định phải mau đem thứ kia đi, không thể tiếp tục trì hoãn."
"Tên khách thuê trọ mới tới lúc trước đã đi lên tầng ba, lúc anh ta đi đến đầu cầu thang đột nhiên lại đi xuống, suýt chút nữa đã phát hiện ra tao."
"Tao biết, gần đây người ngoài vào nhà trọ ngày càng nhiều, thứ này phải nhanh chóng xử lý cho sạch sẽ."
"Được."
"Gọi những người khác đi, cùng nhau hành động, tối nay nhất định phải moi được nó ra, đưa ra sau núi chôn."
Người đến cầm theo một chiếc đèn khai mỏ kiểu cổ, mượn ánh sáng, Trần Ca lúc này mới thấy rõ ràng. Hai người đang nói chuyện trên hành lang, theo thứ tự là người chủ cho thuê nhà và cô gái ở tầng một kia.
"Bọn họ nửa đêm không ngủ được sao lại chạy tới tầng ba?" Trần Ca điều chỉnh góc độ, bảo đảm chính mình không bị phát hiện, sau đó mới dán sát người vào cánh cửa.
Không lâu sau, tên xăm mình cùng với tên mập mạp anh từng nhìn thấy đều đi lên, bọn họ không chỉ che kín bản thân chặt chẽ, trên tay còn cầm những công cụ như khoan sắt, bao tải, dao phay.
"Đây là muốn làm gì?"
Mấy người kia đứng ở trong hành lang, hình như đang xảy ra tranh chấp.
Người đàn ông mập lùn đi ở phía sau hình như tâm trạng đang rất tệ: "Thật sự muốn làm như vậy sao? Một khi chúng ta đào nó ra, xung quanh sẽ để lại vân tay của chúng ta, đến lúc đó tất cả đều không thể nói rõ ràng.
"Mày cho rằng bây giờ có thể nói rõ ràng?" Chủ thuê nhà trừng tên mập: "Đừng ở đây lãng phí thời gian, nhanh tới giúp đi."
"Tao cảm thấy chúng ta cứ gọi cảnh sát đi." Người đàn ông mập lùn đứng tại chỗ.
Nghe được lời hắn nói, tên xăm mình trực tiếp đi tới túm lấy cổ áo của hắn: "Mày điên rồi à? Tự mình nhảy vào họng súng? Cảnh sát mà tới, điều tra đầu tiên chính là mấy người chúng ta, đến lúc đó chuyện mày say rượu điều khiển xe đυ.ng trúng người rồi bỏ trốn, còn có chuyện chúng ta chiếm lấy nhà trọ của lão già kia tất cả đều sẽ bại lộ!"
"Chồng à, đừng tức giận." Người phụ nữ ở tầng một đối diện với tên xăm mình đi tới: "Chuyện lớn này người người đều có phần, ai cũng chạy không thoát, còn không mau tranh thủ thời gian làm việc đi."
"Mấy người chúng ta trên người đều không sạch sẽ, thật vất vả mới tìm được một nơi dung thân, nếu chúng mày có đứa nào dám có ý gì khác, đừng trách tao trở mặt không quen." Chủ thuê nhà nhét cái khoan sắt trong tay cho tên mập lùn: "Mày đi làm đầu tiên."
"Tao?" Mồ hôi trên trán tên mập lập tức rớt xuống. Sắc mặt hắn ta lúc xanh lúc trắng, nắm lấy cái khoan sắt từ từ di chuyển.
Quan sát hành vi dị thường của những người này, Trần Ca càng ngày càng cảm thấy không thích hợp: "Bọn hắn rốt cuộc chuẩn bị đào cái gì?"
Tên mập lùn đi tới chỗ sâu nhất trong hành lang. Hắn đẩy đống đồ vật linh tinh ra hai bên, dưới ánh mắt soi mói của những khách trọ khác, tay run run xốc lên tấm rèm vải phía sau đồng đồ lộn xộn.
Đó là một mặt tường xi-măng rất dày, bên trong bức tường khảm một bộ thi thể nữ đang đưa lưng về phía mọi người.