Chương 50: Em Trai?

Việt Tần có thể coi là đã hiểu, cái gì gọi là nặng tình, anh bị thương thật sự không nghiêm trọng, chính là vết thương kéo có chút dài, vì thế trông rất khủng bố, nhưng trên thực tế chút vết thương cũng không ảnh hưởng anh tiếp tục làm việc.

Đương nhiên, công ty cho nghĩ một tháng, anh vẫn rất vui vẻ chấp nhận, dù sao lần này đúng thật là làm cho vợ con mình rất hoảng sợ, anh cũng nghĩ nên ở cùng hai người một chút, nhưng tình huống thực tế là vợ tiếp tục đi làm, con trai tiếp tục đến trường.

Anh ở nhà xem sách, lúc rảnh rỗi sẽ dạy vẹt nhỏ nói chuyện.

Khang tổng trực tiếp tranh thủ cho thầy vẹt nhỏ một kỳ nghỉ dài hạn, trường học cũng đồng ý.

Việt Tần kiên trì rất tốt, trước đây anh học dạy nói cho con trai không biết nói chuyện, hiện tại cũng coi như đem những thứ học được trước đây ra vận dụng.

Khang tổng mỗi ngày về nhà, đều có thể nhìn thấy thành quả thầy vẹt nhỏ được ba to con dạy nói chuyện

Từ kiểu câu vừa mới bắt đầu đơn giản "Tôi muốn ăn cơm" Tôi muốn ăn hạt dưa" "Tôi muốn uống nước hoa quả " đến mặt sau "Cuối cùng mọi người đqã trở về, con đói quá." Còn có thể cho nó ăn quả hạch.

"Ăn nhiều quả hạch sẽ tốt cho cơ thể." Từng chữ từng chữ của vẹt nhỏ đặc biệt nghiêm túc nói.

Không hổ là ba con ruột, dù cho Việt Tần không biết vẹt nhỏ chính là con trai của anh thì anh cũng càng ngày càng thích vẹt nhỏ.

Buổi tối, vẹt nhỏ nằm nhoài bên trong ổ chăn, đột nhiên thở dài một hơi.

Khang tổng ban ngày ở trong trường học, đang chuẩn bị hội diễn văn nghệ, có thể đây sẽ là một ký ức không nỡ nhớ lại.

Chỗ tốt duy nhất là lưu lại hình ảnh cho đứa trẻ này, đến lúc đó cứ để nhóc đau đầu với lịch sử đen tối này đi.

"Sao lại đột nhiên thở dài thế? "

Vẹt nhỏ về cơ bản đã có thể bộc lộ hết cảm xúc của mình.

Vẹt nhỏ nhìn cánh mình một chút, nhỏ giọng nói:"Nếu như em có tay thì tốt rồi."

Khang tổng sửng sốt một chút, cậu vẫn luôn biết đứa trẻ này bị suy giảm nhận thức, nhóc cảm thấy mình là một con chim.

Trước đây khi làm con người, nhóc cảm thấy mình là một con chim nhỏ không biết nói chuyện không biết bay, sợ mèo hoang nên ước ao mình sẽ là con chim khác biết bay.

Mà hiện tại, nhóc đúng là một con chim, Khang tổng biết, thực ra vẹt nhỏ sống thật sự rất vui vẻ.

Cậu nhìn vẹt nhỏ hiện tại nằm nhoài nơi này, cậu nhắm hai mắt lại, nhớ tới một câu của ba to con đã nói.

Con có thể làm sai, nhưng cố gắng đừng tổn thương người khác.

Khang tổng cúi đầu, thu lại một ít suy nghĩ khác, nói: "Nếu như cậu là người thì cậu sẽ có tay."

Cậu đưa tay ra " Tay giống như vậy nè."

Cậu không biết phải làm sao đổi lại cơ thể, nhưng phương pháp nhất định là ở trên người đứa trẻ này, bởi vì vốn đứa trẻ này tự nhận thức nhóc là một con chim, hiện tại nhóc thật sự liền biến thành một con chim,

Rất hiển nhiên trong này có liên hệ nào đó, cậu nhìn chim vẹt nhỏ này.

Vẹt nhỏ chậm rì rì nói "Nhưng em là chim mà. "

Khang tổng sờ sờ cái đầu nhỏ của nhóc: "Hiện tại cậu đã là một con chim, chim lớn rồi sẽ biến thành người."

"Giống như đứa trẻ lớn lên sẽ thành người lớn vậy đó."

"Sau khi cậu biến thành người, ba mẹ của cậu sẽ dạy em đạp xe đạp, dạy cậu chơi bóng rổ, đưa cậu đến nhà trẻ để học, đưa cậu đến tiểu học, đến họp phụ huynh cho cậu, nếu như cậu có thành tích tốt thì cậu có thể để lại một tờ giấy ở trên bàn nói, ba mẹ nhất định phải khiêm tốn, đừng quá khoe khoan đó nha, còn nếu như thành tích cậu không được tốt thì cậu có thể nói, bình tĩnh, chỉ số IQ đều là di truyền đó ạ."

"Sau đó caki sẽ nhìn thấy ba mẹ em phát lên vòng bạn bè."

"Chờ cậu lớn rồi, thi một xong đại học thì sẽ có người cùng cậu vui mừng, cậu có bạn gái, còn có thể mang về nhà cho ba mẹ xem mặt."

Vẹt nhỏ như hiểu mà không hiểu gật gật đầu, giòn giả nói rằng "Vậy em trai thì sao?"

Khang tổng sửng sốt một chút " Cậu gọi tôi là cái gì? "

"Ông chủ, ông chủ" Vẹt nhỏ lập tức gật gật đầu, phảng phất vừa nãy chỉ là ảo giác.

Khang tổng nheo mắt lại, nắm vẹt nhỏ nhấc lên "Cậu vừa gọi tôi là em trai? "

Thực ra hiện tại vẹt nhỏ cũng thật sự sợ cậu lắm, còn học theo giọng điệu bình thường cậu nói lý với người ta, tạo một cái bẫy cho người ta: "Ba mẹ em cũng là ba mẹ anh, đứa con đầu tiên trong nhà là làm anh rồi đúng không? "

Khang tổng "…." Sau này mình làm một số chuyện gì thì nhất định phải nhắm con vẹt nhỏ này, không thể để cho nó học cái xấu được .

"Em là đứa thứ nhất trong nhà, anh là đứa thứ hai."

Khang tổng "Nhanh lên ngủ một chút đi. Trong mơ cái gì cũng có cả.’’

Một đứa nhỏ 4 tuổi còn muốn làm anh cậy, cũng thật là xứng với tuổi tác của nó, nghé con mới sinh không sợ cọp.

Chờ chút, ngày hôm nay vẹt nhỏ trả lại mấy quả hạch nó bắt được cho cậu, hóa ra là ý này à!

Ngày thứ hai Khang tổng vẫn phải đến nhà trẻ, khô khan vô vị, nhưng cuộc sống chính là như vậy, đại đa số đều khô khan vô vị, thêm một chút chuyện thú vị.

Lúc xế chiều, Khang tổng đứng cửa nhà trẻ chờ ba mẹ tới đón, kết quả đợi một lúc cũng không có tới, Khang tổng có chút bất an mà nhìn bên ngoài.

Vào lúc này, một phụ nữ trung niên đi tới "Tôi tới đón Khang Khang."

Khang tổng nhíu nhíu mày, bọn buôn người à?

Trong đầu Khang tổng lập xẹt qua vô số tin tức, lùi về sau hai bước "Bà là ai? Tôi không quen bà! Cô Tiểu Lưu ơi, bảo vệ em với!"

Cô Tiểu Lưu ấn ấn huyệt thái dương, nói:"Bạn học Khang Khang, đây là bà nội con, ba mẹ con ngày hôm nay có việc, vì thế là bà nội tới đón con. Con không quen bà nội con sao?"

Vào lúc này Khang tổng cũng nhận ra đối phương, lần trước từng thấy trong video call, chỉ là khi đógọi video call, đối phương lại trẻ hơn hiện tại rất nhiều.

Chỉ là, sao đối phương lại tới đón cậu?

Ngay sau đó cậu bối rối một hồi, nội tâm hầu như tan vỡ :"Hai người họ lại ai xảy ra chuyện rồi?"

Bà nội nhìn thấy cháu mình nói chuyện trôi chảy như thế, cũng vui vẻ: "Ba mẹ cháu ở nhà ăn bún ốc, cả người toàn mùi, bà nói với tụi nó để bà đến đón cháu, để cháu đỡ phải ngửi cái mùi kia."

Việt Tần loại bỏ mùi trong nhà ra hết, kết quả là nhìn thấy con trai đeo cặp sách, nghiêm mặt trở về.

Bà của đứa trẻ kể cho mọi người nghe chuyện vừa rồi xảy ra trong trường, giống như đang kể chuyện cười cho mọi người nghe vậy.

Việt Tần có chút kỳ quái "Bảo Bảo, trước đây không phải con rất thích bà nội sao?"

Khang tổng quay đầu lại nhìn vẹt nhỏ.

Đúng như dự đoán, vẹt nhỏ đã ở đứng trên bả vai cụ bà, còn biểu diễn bay cao cao cho cụ bà xem, chọc cho người khác cười ha hả.

Việt Tần cũng nhìn thấy màn này, sau khi vẹt nhỏ biểu diễn bay cao cao thì ăn nhân hạt dưa trong tay của bà nội.

Cảnh tượng này thực sự là cực kỳ quen thuộc.

Việt Tần lập tức nhớ tới lúc trước con trai chưa biết nói chuyện cũng là như vậy, vung vung cánh tay giống như chim, sau đó ngoan ngoãn ăn hạt dưa đã bóc võ.

Bà nội Khang Khang hai ngày nay mới biết con trai mình bị thương, quãng thời gian trước đều bị giấu diếm, vừa vặn trong nhà lại làm một ít cải trắng cay cùng cải trắng chua nên suy nghĩ đến thăm một chút.

Bà nội Khang Khang xác định con trai của mình không sao thì rời đi.

Nhưng Khang tổng nhưng cảm thấy, bà nội Khang Khang tới đây một chuyến là để hãm hại cậu.

Bởi vì hiện tại ánh mắt ba to con nhìn mình đều mang theo mấy phần nghiên cứu.

Bởi vì cậu không nhận ra bà nội, có phải ba to con đã nghi ngờ cậu?

Khang tổng biết, mình thật sự phải nhanh chóng tìm cách trở về thân thể của mình.

Buổi tối hôm đó, ba to con tìm cậu tâm sự.

Đối phương ngồi nghiêm chỉnh, lời nói ý vị sâu xa mở miệng nói: "Bảo Bảo, có phải là con không nhớ rõ chuyện trước bốn tuổi hay không? "

Không hổ là ba đơn thuần thật luôn.