Chương 49: Người Không Sao Là Được Rồi!

Cô Tiểu Lưu cũng kinh ngạc, cô ấy cũng không ngờ mình chỉ là nói chuyện như vậy, bạn học Khang Khang đã đoán được ngay.

"Ba mẹ của con hôm nay có chút việc không thể tới đón con được, bọn họ gọi điện thoại cho cô nói cho con đến nhà cô ở một đêm, ngày mai ba mẹ sẽ dến đón con."

"Nhà cô có nuôi một con chó nhỏ, con có muốn xem không? Con nhỏ nhỏ rất xinh đó."

Khang tổng vừa nghe, càng thêm xác định, cái này đã hết sức rõ ràng, nhất định đã xảy ra chuyện rồi! bình thường ba mẹ đứa nhỏ xảy ra chuyện thì cô giáo sẽ nói như vậy.

Vẹt nhỏ phảng phất cũng hiểu đạo lý này, lo lắng bay tới bay lui, thỉnh thoảng phát ra tiếng kêu.

Khang tổng nhìn vẹt nhỏ, ý thức được trách nhiệm của chính mình rất lớn.

"Vẹt nhỏ, mày hạ xuống, tôi dẫn cậu đi tìm ba mẹ." Dù sao Khang phải làm vẹt nhỏ an tâm trước đã.

Cô Tiểu Lưu cũng không có ý thức được xưng hô vấn đề, mà là nói: "Ba mẹ con đều sẽ không có chuyện gì. Bây giờ con còn nhỏ, qua đó cũng chỉ có thể thêm phiền phức mà thôi."

Khang tổng ngẩng đầu lên, nói: "Cô ơi, bọn họ ở bệnh viện nào?"

"Cô cũng không biết."

"Cho nên đúng là họ đang bệnh viện rồi. Dẫn em đến đó đi….xin cô đấy." Khang tổng bắt đầu nhớ lại chuyện của mình, cậu chính là không có ba mẹ.

"Không phải, Khang Khang"Cô Tiểu Lưu cũng không ngờ đứa trẻ lại nhạy cảm như thế.

Cô chỉ nói mấy câu mà thôi.

"Mặc kệ em có đi hay không thì ba cũng xảy ra chuyện rồi, nếu em không đến đó, sau này các người có thể cho em một người ba khác sao?Dù sao em cũng là muốn chấp nhận sự thật, hay là cô cứ dẫn em đến bảo vệ cũng được."

Trong đầu của cậu không ngừng nhớ lại buổi sáng ba to con đưa cậu đến cửa nhà trẻ, ba còn lén lút nói với cậu, buổi tối mẹ sẽ nấu cơm.

Suy nghĩ của cậu có chút tạm dừng.

Cô Tiểu Lưu lão sư cũng có chút lo cho đứa trẻ, hiện tại nếu như không dẫn đứa trẻ đi thì tình trạng của bé có thể sẽ tệ hơn.

Cô Tiểu Lưu chỉ có thể gọi điện thoại cho Hạ Sanh, nhưng mà, bên kia Hạ Sanh không nhận được điện thoại.

"Dẫn em đi tìm họ đi." Đứa nhỏ lại lặp lại một lần nữa.

Tiểu Lưu lão sư suy nghĩ một chút, vẫn là ôm đứa nhỏ ra ngoài gọi xe.

Đứa nhỏ ôm vẹt nhỏ vào trong ngực, an ủi vẹt nhỏ có chút lo lắng:"Không sao đâu, cậu đừng sợ, ba sẽ không sao đâu."

Tướng của ba to con lớn như vậy, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.

Một bên khác trong bệnh viện, ngoài phòng cấp cứu.

"Em dâu, em đừng nóng." Người quản lý nói:"Em yên tâm, tất cả tiền chữa bệnh công ty chúng tôi sẽ chi trả hết."

"Nhờ có anh Việt, nếu không thì chúng ta xui xẻo rồi."

"Lúc đó anh ấy phản ứng quá nhanh." Người quản lý nghĩ đến cảnh tượng vào lúc ấy thì cảm thấy rợn cả người.

Trong công ty một bảo vệ, cũng chính là tổ trưởng Việt Tần, trộm đồ của công ty đem đi bán, khi bị người quản lý phát hiện cũng đã đuổi việc rồi nhưng không ngờ người kia uống một chút rượu lại dám trở về đâm người.

Nếu không đúng lúc Việt Tần phản ứng nhanh, bọn họ nhất định đã xảy ra vấn đề rồi, nhưng Việt Tần cũng bị thương, trên bụng đã trúng một đao.

"Sẽ không có chuyện gì, nhất định sẽ không có chuyện gì."

Hạ Sanh yên tĩnh ngồi ở trên ghế chờ đợi, những người kia dường như chỉ là lắc lư ở phạm vi xung quanh cô, không có một chữ nào có thể rơi vào trên người cô.

Cô hoàn toàn không có nhìn thấy người, khi nhận được điện thoại chạy tới, người đã tiến vào phòng phẫu thuật, cô chỉ có thể nhìn thấy vết máu trên áo của người đưa anh vào.

Trong bệnh viện đèn chân không rất sáng, mọi thứ xung quanh đều choáng váng trong tầm nhìn của cô.

Khi Khang tổng chạy tới, nhìn thấy chính là mẹ cuồng bạo lực từ trước đến giờ bề ngoài hòa nhã, giờ khắc này ngồi ở chỗ đó, cả người như là mọc đầy gai, ngăn cách người ở ngoài ngàn dặm.

Khang tổng mang theo vẹt nhỏ chạy như bay trước đến bên cạnh mẹ, cậu không biết phải an ủi đối phương như thế nào.

Đối phương nhìn thấy cậu thì sửng sốt một chút, đưa tay ra ôm ôm cậu, nói:"Ba sẽ không có chuyện gì đâu."

Mà vào lúc này cửa phòng phẫu thuật mở ra, người được đẩy đi ra.

Việt Tần không hề bất tỉnh sau khi tiêm thuốc mê như mọi người vẫn nghĩ, mà là tỉnh táo, bởi vì vết thương của anh cũng không nghiêm trọng như vậy, chỉ là trông hơi đáng sợ, trước khi anh tiến vào phòng phẫu thuật cũng đã nói rồi, đừng gọi điện thoại cho vợ anh, anh không sao đâu.

Bây giờ nhìn lại, vẫn là gọi điện thoại.

Khi Việt Tần nhìn thấy vợ mình, vừa áy náy vừa đau lòng "Vợ ơi, anh không sao."

Hạ Sanh mới vừa rồi không có khóc, mà giờ khắc khi nghe được câu anh không sao thì nước mắt cô lập tức rơi xuống ngay.

Việt Tần thật sự không sao, tố chất thể lực anh rất tốt, lúc đó phản ứng cũng nhanh, sau khi trở lại phòng bệnh, Việt Tần không ngừng an ủi vợ: "Gần giống với vết cứa, không có tổn thương đến nội tạng, lúc đó anh né rất nhanh."

Trong bệnh viện không cho mang thú cưng đi vào nên vẹt nhỏ trốn ở trong túi áo, hoàn toàn không dám đi ra, Khang tổng không ngừng an ủi nó, ba không sao, ba không sao rồi.

Kết quả là khi nghe được ba to con cười nói những câu này, cậu lập tức nổi giận.

"Ba có thể để chuyện nguy hiểm như thế này ở trong lòng một chút không? "

"Ba có biết một đứa trẻ không có ba sẽ thảm đến thế nào không?"

"Một đứa bé nếu như không có ba, khi những người khác ở trong nhà trẻ bàn về ba mẹ mình thế này thế kia, nó vừa mở miệng cũng chỉ có quản gia, sau đó mọi người sẽ dùng rất ánh mắt kỳ quái nhìn nó, bất luận nó đi tới chỗ nào người khác cũng sẽ nói nó là đứa trẻ không có cha mẹ đó."

"Bảo Bảo? "

Khang tổng xoa xoa nước mắt "Con nói về một bạn nhỏ trong nhà trẻ mà con quen, cậu ấy không có ba mẹ."

"Ba mẹ sẽ không rời khỏi con đâu, đừng sợ."

Việt Tần có chút đau lòng con trai, cũng lần đầu tiên phát hiện thì ra trong lòng đứa con trai luôn dùng ánh mắt bắt nạt nhìn mình, mình lại quan trọng như vậy.

Trong mấy ngày kế tiếp, Việt Tần cảm nhận được đầy đủ, cái gì gọi là phụ từ tử hiếu, quan trọng là tử hiếu.

Thực ra vấn đề không lớn, may mắn là anh không bị thương ở lá lách nên không cần nhập viện.

Kết quả con trai của anh không biết học được kiến thức từ đâu, lúc nào cũng nhìn chằm chằm anh.

"Không thể dính nước, chịu đựng, lỡ như bị nhiễm trùng thì phải làm sao đây? "

"Thay thuốc nhanh một chút, đến thời gian còn chưa thay được thuốc, lỡ như bị nhiễm trùng thì phải làm sao đây? "

"Đừng ăn bậy, lỡ như bị nhiễm trùng thì phải làm sao đây "

"Đừng cử động đừng cử động, ba muốn làm gì thì để con làm, đến lúc đó nếu vết thương nứt ra rồi, lỡ như bị nhiễm trùng thì phải làm sao đây "

"Con cũng biết nhiểm trùng à?" Việt Tần cảm thấy con trai hoàn toàn là không biết cái từ đâu học được ở đâu này, cứ dùng đại, còn trách móc dọa người nữa.

Đứa nhỏ bưng một ly nước nóng, nói: "Bạn học không có mẹ ở nhà trẻ tụi con, ba mẹ cậu ấy bị tai nạn giao thông, hai người đều được cứu sống, kết quả sau đó không biết làm sao vết thương bị nhiễm trùng nên đã chết, sau đó đứa nhỏ con bọn họ liền bị người ta bắt nạt, tất cả mọi người đều có thể bắt nạt đứa nhỏ nhà bọn họ."

Từ sau khi Việt Tần làm ba, nghe nói như thế liền đặc biệt có cảm thấy hiểu được, nghĩ đến dáng vẻ một đứa bé không có ba, bị người bắt nạt cũng không dám đánh lại, trốn đến bên trong góc lén lút khóc.

"Bạn học nào?Là bạn tốt của con sao?Sau này bảo nó đến nhà chúng ta chơi đi."

"Cậu ấy sẽ không tới." Khang tổng thở dài một hơi.

"Tại sao?Quan hệ của con với nó không tốt sao?"

Khang tổng ngẩng đầu lên, nói: "Không phải quan hệ của con và cậu ấy không tốt."

"Vậy con có muốn làm bạn với nó không? "

"Có chút khó." Khang tổng ký ức mình ở nhà trẻ nói.

"Tại sao?"

"À, bởi vì cậu ấy muốn kết bạn tiêu chuẩn giống như cậu ấy, trong nhà phải có quản gia, có đầu bếp nữ, có tài xế, có người làm vườn, có giáo viên tại gia nữa." Đứa nhỏ nói.

"Dù sao ba nhớ chú ý nhiều một chút, đừng để nhiễm trùng là được rồi." Đứa nhỏ nghiêm túc nói.