Chương 8

“Có thể thái nhỏ vậy sao? Còn cả những lớp trứng cuộn rất mỏng này nữa, cô làm thế nào vậy?”

“Kỹ năng dùng dao thì cần phải luyện tập trong thời gian dài. Còn muốn chiên được những lớp trứng mỏng như thế thì cần phải có dụng cụ thích hợp.”

Sau khi nếm qua món trứng cuộn, Tiểu Trần nóng lòng gắp một miếng thịt kho còn nguyên cả da và mỡ. Sau khi ăn vào miệng, mắt anh ấy đột nhiên sáng lên.

“Món này ngon quá! Thủy Tiên, sao thịt cô làm không chỉ ngon, màu sắc đẹp hơn những người khác làm mà còn có mùi thơm khó tả thế nhỉ?”

“Tôi có bỏ thêm một chút sữa nhờ bạn mua từ miền nam vào. Công thức gia truyền không có bán trên thị trường. Nào, ăn một miếng thịt gà đi!” Cô gắp một miếng đùi gà lên và đặt vào bát của Tiểu Trần.

Tiểu Trần nhìn chằm chằm chiếc đùi gà tươi đang nằm gọn trong bát của mình ba giây.

“Cái này cho Đại Mãn.” Anh ấy gắp miếng đùi gà trong bát của mình thả vào bát của Đại Mãn, rồi gắp thêm một miếng thịt kho: “Tôi thích ăn thịt kho hơn.”

Hoắc Thủy Tiên không khỏi mỉm cười khi nhìn thấy vẻ mặt hài lòng của Tiểu Trần.

“Tiểu Trần, chú và thím ở nhà nhất định rất tự hào về cậu.”

“Không có đâu.” Tiểu Trần có chút xấu hổ: “Cha mẹ tôi đều là giáo viên, rất bận rộn. Tôi lớn lên cùng ông nội, ông là quân nhân nên rất nghiêm khắc.”

“Thảo nào.” Hoắc Thủy Tiên mỉm cười, gắp thêm một cái đùi gà vào bát của Tiểu Mãn. “Cậu có trình độ học vấn cao, chuyên môn tốt, thế mà lại đồng ý đến thôn chúng tôi làm việc, thật là khổ cực cho cậu rồi.”

“Câu này là dành cho cô mới phải.” Tiểu Trần nuốt đồ ăn trong miệng: “Tôi có nghe bí thư chi bộ kể chuyện nhà cô. Tôi là đàn ông, rèn luyện bản thân một chút cũng tốt. Nhưng cô là con gái lại còn trẻ như đã đã phải chăm sóc cho hai ….”



Tiểu Trần đang nói thì ngưng lại.

Anh ấy nhìn qua thấy Đại Mãn đã chăm chú ăn đùi gà, Tiểu Mãn dừng lại một lúc, chớp mắt nhìn anh ấy.

Đôi mắt ấy sáng và ngây thơ đến mức Tiểu Trần không biết phải nói tiếp như thế nào.

Hoắc Thủy Tiên đặt đũa xuống, đưa tay chọc vào mặt Tiểu Mãn, ôn nhu nói: “Em muốn nói gì?”

Tiểu Mãn xấu hổ cười một tiếng, xoay người tiếp tục ăn.

“Chuyện này.” Tiểu Trần nhìn Tiểu Mãn, không khỏi thở dài. Giây tiếp theo, Hoắc Thủy Tiên dùng đũa đánh vào đầu anh.

“Đang ăn cấm thở dài! Ăn nhanh và nhiều lên nào, ăn xong tôi còn muốn nhờ cậu chút việc đây.”

“Sửa sang lại nhà cửa sao?” Tiểu Trần dừng việc thu dọn bát đũa nghiêm túc hỏi lại.

“Đúng vậy.” Hoắc Thủy Tiên hai mắt lấp lánh: “Mặc dù chú Lưu nói có trợ cấp, nhưng một nghìn tệ một năm thực chất cũng không làm được gì. Tôi muốn sửa sang lại lớp học, bổ sung thêm một số thiết bị dạy học, dù sao đã làm thì phải làm cho ra dáng một chút. Chỉ dựa vào tiền tiết kiệm của tôi thì chắc chắn là không đủ cho nên tôi phải nhanh nghĩ cách kiếm tiền.”

“Nhưng.” Tiểu Trần khó hiểu hỏi: “Bọn chúng còn nhỏ, có nhất thiết phải mua nhiều đồ như thế không?”

“Tất nhiên! Không có đứa trẻ nào để ra đã biết tất cả mọi chuyện, chúng cần phải được giáo dục. Tất nhiên tôi sẽ không yêu cầu chúng phải biết mọi thứ, nhưng tôi vẫn hy vọng chúng có thể được tiếp xúc với nhiều điều mới mẻ hơn.”

Hoắc Thủy Tiên nhìn hai đứa trẻ: “Tôi cũng nghĩ là vì lí do này nên bà nội mới mở lớp mẫu giáo thay vì nhận nuôi hai đứa nó, bà hy vọng chúng có thể nghĩ là mình đang đi học thay vì… Sau đó, hai đứa sẽ còn phải học lên cấp một, cấp hai và đại học, những chuyện đó đều phải tốn tiền cho nên tôi cần chuẩn bị ngay từ bây giờ.”