Chương 12

"Tỉnh rồi à?" Hoắc Thủy Tiên vui vẻ nói: "Tốt quá, cuối cùng anh cũng tỉnh rồi!"

Niềm vui hiện rõ của người phụ nữ xa lạ trước mặt này khiến anh ta cau mày. Anh ta nhìn ống truyền dịch, ba bình rỗng khiến anh nhận ra rằng có thể mình đã ngủ rất lâu.

Quá bất cẩn.

"Cô……"

“Anh có thể cử động được không?” Hoắc Thủy Tiên đứng lên: “Có cần tôi đỡ anh dậy không?”

“Không cần.” Bách Tư Tuấn vội vàng từ chối, cau mày và ngồi dậy.

"Cô……"

"Anh có cảm thấy khá hơn chưa?"

Hình như đối phương rất quan tâm đến tình trạng cơ thể của mình, tại sao chứ? Bách Tư Tuấn bình tĩnh gật đầu.

"Cô……"



"Tốt lắm! Xem ra chú Đại Lâm nói đúng, anh chỉ bị hạ đường huyết vì mệt mỏi mà thôi."

Lần thứ ba bị đối phương cắt ngang, sự nóng nảy trong lòng Bách Tư Tuấn đã tích tụ đến cực điểm.

"..."

"Vậy anh có thể tự mình rút kim ra được không?" Trên mặt Hoắc Thủy Tiên đầy vẻ xin lỗi.

Lần này Bách Tư Tuấn còn chưa kịp nói chuyện đã bị cắt ngang.

"Cái gì?"

"Kim, cái này này!" Hoắc Thủy Tiên chỉ vào mu bàn tay của anh ta, đưa tăm bông ra: "Rất xin lỗi, cứ thấy kim là tôi choáng, thật sự không làm được. Anh có thể tự mình làm được không?"

Bách Tư Tuấn gọn gàng rút kim ra, máu đỏ tươi lập tức chảy ra từ mu bàn tay. Anh ta nhận lấy tăm bông rồi ấn nó vào mu bàn tay.

Đại Mẫn thận trọng đi tới: "Chú ơi, chú có đau không?"

Chú?

Bách Tư Tuấn ngẩng đầu lên và liếc nhìn Đại Mẫn, nhưng lại phớt lờ cậu bé.



Anh ta tưởng mình vẫn giữ được thần thái lạnh lùng và sắc sảo khi nâng ly và uống rượu trong phòng tiệc cao cấp ở Paris. Anh ta đâu biết rằng vào lúc này, mình đang quần áo xộc xệch, đầu tóc rối bù, trên đầu còn mắc cỏ khô và cánh hoa đào.

Nếu không phải tại khuôn mặt kia đẹp đẽ quá mức, lại thêm khí chất kiêu ngạo tự phụ, lúc này có gọi anh ta là anh Thiết Trụ cũng không quá.

--

"Ý của anh là anh gặp phải một tên hướng dẫn viên chui, cố ý dẫn anh đi sai đường sao?"

“Hướng dẫn viên chui?” Bách Tư Tuấn cảm thấy từ này rất mới mẻ.

"Đúng vậy, bọn họ là loại người tự mình nhận việc." Hoắc Thủy Tiên nghĩ nghĩ một hồi: "Hình như tôi chưa từng nghe nói trong thôn có người nào làm hướng dẫn viên du lịch. Hơn nữa, người của thôn Đào Lâm đều rất chất phác, bọn họ không thể làm chuyện như vậy."

Chất phác? Bách Tư Tuấn nhìn màn hình điện thoại đen xì, cười khẩy trong lòng.

Máy định vị GPS và điện thoại di động của anh ta đều được thiết kế riêng từ một công ty đã làm việc với gia đình anh ta trong nhiều năm. Nó đồng thời mất đi tác dụng nên thật khó để khiến anh ta không khỏi nghi ngờ. Thậm chí điều đầu tiên anh ta nghĩ đến chính là tìm tên ngốc nào đó tính sổ.

Tên ngốc đó có thể chỉ muốn gây rắc rối cho anh ta, nhưng đáng tiếc lần này anh ta thực sự tức giận.

Về phần hướng dẫn viên kia. Chuyện này phải tự trách bản thân anh ta, thoạt nhìn anh ta đã nhận ra sự khả nghi của hắn, nhưng lại tự phụ đến mức cho rằng mình có thể xử lý được.