Chương 11

"Đơn giản lắm, chỉ cần ấn tăm bông vào rồi rút ra là được, trẻ con cũng có thể làm được! Đánh được một thanh niên lớn như này mà kim cũng không dám rút hả?" Chú Đại Lâm bưng hộp thuốc đến: "Được rồi! Tăm bông đều để đây cho cháu. Chú đi đây."

"Chú! Chú ơi?"

Hoắc Thủy Tiên tuyệt vọng nhìn chú Đại Lâm rời đi mà không quay đầu lại.

“Chị Thủy Tiên!” Đại Mãn gọi khẽ: “Chú ấy cử động kìa!”

Người đàn ông trên giường có vẻ khó chịu, cau mày và nói điều gì đó. Hoắc Thủy Tiên đến gần nhưng không nghe được gì, thế mà lại nghe thấy bụng Đại Mãn sôi “ùng ục”.

"Ồ, cũng đã trưa rồi." Hoắc Thủy Tiên vẫy tay với Đại Mãn: "Xin lỗi Đại Mãn, chị đi nấu cơm đây. Em dẫn em trai đến đây trông cái bình này…”

“Em biết rồi!” Đại Mãn giơ tay lên, vừa ra hiệu vừa nói: “Em từng đứng bên cạnh nhìn bà nội tiêm thuốc. Có rất nhiều lần, em đã nhanh chóng chạy đi gọi bác gái!”

Hoắc Thủy Tiên không ngờ lời nói thản nhiên của Đại Mãn lại chạm vào tuyến lệ của cô.

Cô nuốt xuống cảm xúc dâng trào của mình và mỉm cười khen ngợi: "Đại Mãn thật tuyệt! Khi lò nướng của chị đến, chị sẽ làm bánh quy cho em và em trai."

"Dạ!"

Bách Tư Tuấn cảm thấy toàn thân yếu ớt, đầu rất choáng váng.



Anh ta bị "hướng dẫn viên" lừa dối, đã không tìm thấy đội đi bộ đường dài, mà còn đi vào vùng núi hoang cằn cỗi nối tiếp. Không chỉ thiết bị định vị GPS bị hỏng mà ngay cả chiếc điện thoại di động đặc biệt được làm riêng cũng không thể bật lên được, mà anh ta vốn đã không khỏe vì không quen với đồ ăn địa phương...

Anh ta cảm giác bản thân như bị kéo đi một khoảng cách nhất định, tư thế khó chịu đến mức muốn nôn mửa. Xung quanh rất ồn ào, mọi người lúc nào cũng nói chuyện, anh ta muốn bắt họ im lặng, nhưng lại chẳng có chút sức nào.

Không biết anh ta đã ngủ bao lâu, Bách Tư Tuấn dần dần tỉnh táo lại, nhưng không mở mắt.

Anh ta đã nhận được một nền giáo dục an toàn và toàn diện ngay từ khi còn nhỏ. Ví dụ, nếu bạn không thể nhận biết được môi trường xung quanh, tốt nhất bạn nên thận trọng, giữ nguyên vị trí và duy trì thể lực của mình càng lâu càng tốt. Anh ta đã phạm phải một sai lầm chết người trong 48 giờ qua và anh ta sẽ không bao giờ tái phạm nữa. Khi anh ta đang nghĩ vậy, âm thanh của một cuộc trò chuyện nhỏ lại lọt vào tai.

"Chị nên làm gì đây? Nó sắp hết rồi. Chị cần phải lấy nó ra sớm!"

“Chị Thủy Tiên, đừng sợ.”

"Chị không sợ, nhưng chị thực sự sẽ ngất đi mất. Đại Mãn, bây giờ chị gọi cho thím Cúc vẫn còn kịp chứ?"

"Em không biết."

Hai giọng nói này văng vẳng bên tai Bách Tư Tuấn hồi lâu, nghe lâu thật sự anh ta lại cảm thấy buồn ngủ. Mãi đến khi định quay người sang một bên, anh mới cảm thấy có gì đó kỳ lạ trên mu bàn tay mình. Đây có phải là... đang truyền dịch?

Bách Tư Tuấn nhanh chóng mở mắt.