Chương 6

Đối với phó bản, Giang Tiểu Li vẫn không có manh mối. Nàng mỗi ngày chỉ đành phải hoàn thành từng bước, làm bài tập, học hành, xem xét các câu hỏi, ghi nhớ, trở lại ký túc xá, được Lê Hồng Anh dạy kèm. Lê Hồng Anh thực sự nghiêm túc, Giang Tiểu Li chỉ cần lật xem cuốn sổ ghi chép đề sai và laptop của cô cũng có thể giúp nàng nhận ra những kiến thức mà nàng không hiểu rõ trước kia. Còn về chữ viết, đều nói nét chữ như nết người, chữ viết của Lê Hồng Anh ngay ngắn từng nét, nhìn cảnh đẹp ý vui. Chẳng qua là Giang Tiểu Li luôn cảm thấy trong chữ của cô ẩn chứa mũi nhọn, cho đến khi nàng tình cờ nhìn thấy cuốn sổ nháp của Lê Hồng Anh, trên đó viết ba chữ "Lê Hồng Anh" theo lối chữ Thảo, hoàn toàn khác với chữ Khải thường ngày của cô.

Một mặt khác sao?

Lúc này đã là ngày thứ tư. Ngày thứ năm, khảo hạch bất ngờ bắt đầu, khảo hạch kéo dài hai ngày, sau đó căn cứ điểm số cùng biểu hiện ngày thường thay đổi chỗ ngồi. Giang Tiểu Li cũng không có thời gian tìm tòi nghiên cứu một mặt khác của Lê Hồng Anh, cho đến lúc thi toán Lê Hồng Anh bỗng nhiên vội vàng đi nhà WC mà hơn 20 phút vẫn chưa quay lại.

Giang Tiểu Li cắn nắp bút nhìn tờ giấy, cảm thấy Lê Hồng Anh có gì đó không ổn, trong lòng có chuyện thì đề mục cũng nghĩ không ra, nàng liền giơ tay xin đi vệ sinh, sau đó ngay phòng WC nàng tìm được cô.

"... Dì cả đến sao?"

" Ừ."

Giang Tiểu Li ở ngoài cửa nhịn không được muốn cười, từ ngoài đưa giấy vào trong, “Chờ tớ một chút.” Dặn dò xong nàng liền đi đến tiệm trong trường mua băng vệ sinh rồi quay trở lại đưa cho Lê Hồng Anh. Làm xong hết thảy lại qua mười mấy phút, chờ Giang Tiểu Li quay lại tiếp tục khảo hạch cũng không còn bao nhiêu thời gian. Cũng may nàng đã làm xong các câu hỏi quan trọng, mà đề phía sau nàng cũng không biết làm nên không có gì đáng tiếc.

Ngoài tiếng Trung và tiếng Anh, toán học có thể coi là thành tích bình thường, mặc dù không có bài kiểm tra toàn diện, nhưng một điểm có thể được tính là một điểm, Giang Tiểu Li tính toán sơ bộ, cảm thấy mình vẫn giữ vững vị trí đứng nhất đếm ngược. Dựa vào hai môn còn lại để kéo điểm bốn môn? Coi như đạt điểm tối đa môn Anh và Trung cũng kéo không nổi a! Hơn nữa là nàng không thể nào thi đạt điểm tối đa được.

"Cám ơn." Thi xong, các bạn học hoặc là cùng nhau kiểm tra chéo đáp án, hoặc là đã ra khỏi phòng học. Lê Hồng Anh thu dọn xong đồ đạc, đi tới trước mặt Giang Tiểu Li, thấp giọng nói cảm ơn.

"Không có chuyện gì mà." Giang Tiểu Li cười cười, không để trong lòng. Nàng vừa nhanh chóng thu dọn đồ đạc, vừa hỏi: "Câu toán cuối cùng là C sao? Đề trắc nghiệm á."

"Tôi chọn A."

Sắc mặt Giang Tiểu Li lập tức xụ xuống, lại không đoán đúng. Không phải nói sẽ có đáp án C sao, liền không lần nào chọn trúng.

—— "Giang Tiểu Li, quan hệ giữa cậu và Lê Hồng Anh rất tốt sao?"

Cô gái bàn bên cạnh cắt ngang, có lẽ là tò mò hỏi thăm mà thôi, cũng có thể là có ý khác, tiếp tục hỏi: “Các cậu hẹn hò sao?"

"Cậu nghĩ thế nào vậy?" Giang Tiểu Li hơi nhướng mày, Lê Hồng Anh nhếch môi, Giang Tiểu Li không biết có phải cô đang không vui hay không, nhưng nói không rõ ràng có lẽ sẽ rất xấu hổ. Nàng cười hào phóng: "Nếu quan hệ thế này được xem là hẹn hò thì e rằng từ khi học mẫu giáo đến giờ tớ đã có vô số cô bạn gái rồi."

... Nếu như cho Giang Tiểu Li thêm một cơ hội, nàng tuyệt đối sẽ không nói lời mà mình tự cho là "hài hước" giống thế này.

Bởi vì những người đó căn bản không hiểu Giang Tiểu Li muốn biểu đạt cái gì.

Hôm sau lên lớp, nghe được ai đó lẩm bẩm: "Giang Tiểu Li đã có bạn gái từ khi học mẫu giáo, đến bây giờ đã có vô số người", cả người nàng liền muốn ngã quỵ.

Giang · độc thân từ bé· Tiểu Li có khổ trong lòng khó nói ra được.

"Mấy tên NPC trong phó bản này vốn không có não hay sao?!"

Một cái khác chính là tin đồn nàng đang hẹn hò với Lê Hồng Anh, liền như "đóng đinh vào cột*".

*Ý là không thể xoay chuyển, một bằng chứng sắt thép không thể chối cãi.

Đã ngày cuối cùng trong kỳ bảo vệ mà sao không để cho nàng vui vẻ lên đường chứ?

Giang Tiểu Li hận không thể trở lại ngày hôm qua, tự tát mình hai cái: Ai biểu mi muốn làm người hài hước! Ai biểu mi ngươi nói bậy nói bạ! Cứ thẳng thắn bảo "không phải" là được rồi!

... Mặc dù chối bỏ nhưng cũng có thể truyền ra các phiên bản khác như cũ thì sao.

Là một người sắp chết, nàng lại ngược lại không có gì để quan tâm, chính là cảm thấy tiếc cho Lê Hồng Anh. Cô bé người ta đàng hoàng học tập, thật thà không gây chuyện cũng không nói nhiều, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại trong lớp, kết quả vẫn bị đưa ra làm đề tài bàn tán bên ngoài.

...

Lê Hồng Anh gần đây cũng đang suy tư nên làm thế nào.

Bảy ngày sắp kết thúc, cô nên trực tiếp mở ra sân chơi kinh dị hay dần dần để các bạn học trong lớp "vô tình" bại lộ bọn họ đều là ma, để Giang Tiểu Li rơi vào kinh hoàng vô hạn, sau đó để nàng phát hiện ra mình là người duy nhất còn sống? Hoặc là, tiếp tục diễn để đùa nàng? Lê Hồng Anh đẩy chiếc kính trên sống mũi, thành thật mà nói, cô không thích đeo kính cho lắm, sau khi chết đã rất lâu không đeo lên. Nếu không phải "món đồ chơi" lần này được gửi đến có thời hạn bảo hộ tận bảy ngày, mà cô cũng muốn chơi với nàng ấy một trò chơi nhỏ, nếu không thì cô cũng sẽ không cố ý giả bộ ngụy trang thành bộ dạng bản thân chán ghét như vậy.

—— Lê Hồng Anh rất ghét, lại vạn phần chán ghét bản thân mình trước khi chết.