Chương 5

Giang Tiểu Li không buông tay, nắm tay Lê Hồng Anh cùng đi nhà ăn ăn sáng. Lê Hồng Anh gọi một bát mỳ khô nóng với sữa đậu nành, trong mỳ khô còn cho thêm ba muỗng ớt lớn, Giang Tiểu Li đi theo gọi món giống cô, nhưng do dự chỉ thêm một thìa ớt

... Sau đó bị cay đổ mồ hôi đầy đầu.

Tại sao trong mắt tôi thường rưng rưng nước? Vì loại ớt này thật sự rất cay. Lúc này vẻ đẹp của sữa đậu nành lạnh liền được thể hiện! Giang Tiểu Li ăn đến môi đỏ bừng, chóp mũi lấm tấm mồ hôi. Giang Tiểu Ly thầm nghĩ, trước đây nàng không hay ăn mì khô nóng lắm, không ngờ mì khô nóng lại có mùi vị đặc biệt rất khác. Chẳng qua là nghĩ đến có lẽ mình có thể chỉ sống được sáu ngày, sẽ không có cơ hội trở lại hiện thực để ăn sáng, tâm trạng lại buồn bã.

“Đây.” Lê Hồng Anh đưa một gói khăn giấy.

"Cám ơn." Giang Tiểu Li rút ra một cái, lau sạch sẽ, liền đặt bát đũa vào nơi tái chế đĩa, sau đó cùng Lê Hồng Anh xách cặp đi vào phòng học. Nàng cố ý đi chậm phía sau Lê Hồng Anh, nhìn chằm chằm mái tóc đuôi ngựa hơi đung đưa của Lê Hồng Anh — ngay cả khi trên đầu có chữ "hồng y", nhưng Lê Hồng Anh cũng không thấy có vẻ gì là không đúng. Hơi có chút cô độc hướng nội, nhưng cũng không phải chính cô đã sai. Giang Tiểu Ly nghĩ, Lê Hồng Anh có thể nói ra những lời đó với nàng là bởi vì cô không muốn liên lụy mình, đúng không?

... Thế giới này rốt cuộc là như thế nào? Càng ngày càng không hiểu. Ngoại trừ Lê Hồng Anh, Giang Tiểu Li không thấy ai có chữ viết trên đầu.

Ai. Sáu ngày đều sống trong mơ hồ, nàng sao lại rút trúng phó bản trốn gϊếŧ này. Đơn giản là muốn nàng ngay cả chết cũng không biết sẽ chết thế nào. Giang Tiểu Li cũng chưa xem qua tiểu thuyết trốn gϊếŧ nào, ngay cả một tham khảo cũng... Chờ đã, nơi này cũng có điện thoại di động và Internet! Nhưng Giang Tiểu Li còn chưa kịp hành động, đã bị lịch trình hôm nay làm cho kinh ngạc đến ngây người - hôm qua nàng còn chưa kịp phản ứng.

Ngôn ngữ, văn học, vật lý, hóa học. . . Số học, tiếng Anh, sinh vật...

Hai tiết học liên tiếp tiêu chuẩn, một bài thi phát tại chỗ để làm, tiết tự học cũng là tiếng Trung, học thuộc lòng đọc sách còn phải viết chính tả. Giang Tiểu Ly ngồi trên ghế, tay cầm sách run run. Thứ cần phải thuộc lòng trong kỳ thi tuyển sinh đại học là một cuốn sách nhỏ bìa vàng, bên trong có đầy đủ các loại văn ngôn thi từ, Giang Tiểu Li nhìn hai lần phát hiện phần lớn nàng đều có ấn tượng, lúc này mới hơi thanh tĩnh lại. Rốt cuộc, nàng cũng là một sinh viên khoa văn mà ~

... Chờ một chút.

Lớp này, là lớp khoa Lý?

Giang Tiểu Li đột nhiên nhìn lên thời khóa biểu, vật lý hóa học... Không có chính trị, lịch sử hay địa lý?!!!

Lạnh.

Trò chơi trốn gϊếŧ này muốn gϊếŧ nàng liền trực tiếp tới một đao! Đùa giỡn với này thế này rất thú vị hay sao?! Đã nhiều năm như vậy, Giang Tiểu Li còn biết tới Lý Hóa cái rắm gì a! Nhưng văn lý không phải là không phân khoa sao, thế giới này không biến động?

Một, hai tiết học thì làm bài kiểm tra tiếng Trung, sau đó là 30 phút nghỉ giải lao, Giang Tiểu Li xoa ngón tay viết chữ bị biến dạng của mình, bày tỏ bản thân không còn muốn viết luận văn lớp 12 gì nữa. Cái gì mà câu nào là cần thiết cho bố cục nào, cái gì mà trích dẫn từ điển cố nào nàng đã sớm quên, "Văn minh nhẫn nại"? Nàng chỉ có thể cắn răng nhắm mắt mà bịa, cũng không biết có được năm mươi điểm hay không.

Vật lý và hóa học Giang Tiểu Li nghe giống như kinh thánh trên trời, nàng năm đó liền chỉ thi đậu vật lý hóa học trung học sơ cấp, khi đó sinh học thậm chí còn không cần thi. Dựa vào kiến thức trung học nhiều năm trước mà muốn hiểu được lý hóa lớp mười hai ... Giang Tiểu Li muốn chết.

Đương nhiên, nàng liền ngủ thϊếp đi.

Càng đương nhiên, nàng lại bị phạt đứng.

Nàng lại đi tới tấm bảng đen quen thuộc ở phía sau, không dám dựa vào, đứng nghiêm, ngẩn người nhìn chiếc cổ trắng nõn mềm mại của Lê Hồng Anh.

Lê Hồng Anh ngồi ngay ngắn, thỉnh thoảng ghi chép lại những đề sai trên bảng, Giang Tiểu Li phát hiện ra rằng Lê Hồng Anh thực sự có một bộ câu hỏi sai đặc biệt và một chiếc laptop, cách xa nên nàng chỉ có thể nhìn thấy hàng chữ chằng chịt ba màu đỏ, đen và xanh.

Giang Tiểu Li nghĩ, thành tích của Lê Hồng Anh cũng không tệ mà sao lại ngồi ở hàng cuối cùng chứ ?

Cho đến lớp Anh buổi chiều Lê Hồng Anh ngủ gật cũng bị phạt đứng.

Cô đi thong thả tới.

Không ai là hoàn hảo cả nên học lệch cũng là bình thường.

Rốt cuộc thì hạng nhất của lớp sẽ được Giang Tiểu Li nhận thầu, và dĩ nhiên là hạng nhất đếm ngược từ dưới lên.

Đi theo Lê Hồng Anh trở về ký túc xá, Giang Tiểu Li nhìn Lê Hồng Anh thu dọn cặp sách, lấy quần áo đi vào phòng tắm chuẩn bị tắm rửa, nàng do dự một chút rồi gọi cô: "Cái đó, Lê Hồng Anh..."

Lê Hồng Anh đang ôm quần áo xoay người nhìn nàng.

"Cậu có thể hay không... Cái đó, có thể hay không..." Giang Tiểu Li hơi ngượng ngùng, dẫu sao nàng cho là Lê Hồng Anh chỉ là một học sinh lớp mười hai, nàng đã tốt nghiệp đại học làm cá mặn rất lâu, "Dạy tớ môn lý hóa đi..."

"Tớ cũng có thể dạy cậu tiếng Anh!" Dẫu sao nàng cũng là thi CET-4-6!

*College English Test: Kỳ thi tiếng Anh đại học ở Trung Quốc dành cho sinh viên

" Được." Lê Hồng Anh gật đầu, sau đó ôm quần áo đi vào toilet.

Quyết đoán bất ngờ, nhưng cũng lãnh đạm như thường lệ.

Giang Tiểu Li gãi gãi đầu, liếc nhìn đống giấy tờ trên bàn, cam chịu ngồi xuống. Trước làm bài tập về nhà, chờ Lê Hồng Anh tắm rửa xong nàng cũng sẽ đi tắm.

Trong lúc giải đề toán hình học, Giang Tiểu Li đột nhiên nghĩ đến, góc nghiêng của Lê Hồng Anh vừa rồi trông ... khá đẹp. Nếu như Lê Hồng Anh không đeo cặp kính gọng đen sẽ có dáng vẻ thế nào? Sẽ là nghịch tập trong tiểu thuyết hay sao?

Giang Tiểu Li cắn nắp bút, lắc đầu, tiếp tục làm bài thi. Chỉ là nàng không khỏi xót xa: Không biết khi nào sẽ chết, nhưng nàng vẫn đang ở đây cẩn trọng làm bài tập, thực sự là yêu học tập còn hơn yêu cuộc sống...