Chương 2

"Thật xin lỗi thật xin lỗi, chân tôi bị tê." Giang Tiểu Li liên tục xin lỗi, muốn từ dưới đất đứng lên, nhưng chân lại không nghe sai khiến, vừa đi một chút, chân liền tê rồi, nhưng ngược lại không cảm thấy đau.

“...Không sao đâu.” Giọng của cô gái hơi nhỏ, mái tóc vừa dày vừa nhiều của cô gần như che kín đôi mắt cô ấy, Giang Tiểu Li ngẩng đầu nhìn cô, dưới cặp kính gọng đen, cô gái kia như đang cười, vô cùng xinh đẹp.

...Đợi đã, đây chẳng lẽ là tình tiết vịt con xấu xí gì đó hay sao? Cái thể loại nữ học bá* xấu xí bị bắt nạt trong trường bỗng nhiên vén tóc mái tháo kính xuống, liền trở thành người đẹp kinh thiên động địa? Giang Tiểu Ly ánh mắt phức tạp. Chẳng lẽ, nàng là nữ phụ ác độc?

*học bá: những người chăm chỉ học tập.

[Đây là trò chơi trốn gϊếŧ, thỉnh người chơi nghiêm túc!] Tiếng điện tử khi đẩy cửa vào đột nhiên vang lên bên tai Giang Tiểu Li, khiến nàng giật mình.

[Nếu bạn chết trong trò chơi trốn gϊếŧ đồng nghĩa với việc bạn sẽ chết trong thực tế.]

Vậy thì trò chơi này chơi thế nào đây? Tôi sẽ phải làm gì đây? Cậu cũng không cho chút gợi ý gì đi? Giang Tiểu Li vội hỏi, nhưng thanh âm kia lại không nói lời nào nữa.

Cô không để ý rằng khi âm thanh hệ thống xuất hiện, ánh mắt của nữ học bá có giọng nói nhỏ nhẹ kia tối sầm lại, khóe miệng nhất thời nhếch lên.

Thật đáng tiếc, lần này phái tới lại là người mới trong giai đoạn bảo vệ, hơn nữa chỉ có một người. Nghĩ đến đây, cô liếʍ khóe miệng, đều không đủ ăn.

Thân phận! Thân phận của tôi cậu cũng phải nói cho tôi biết chứ, đúng không? Giang Tiểu Li vẫn ở chỗ này dò xét âm thanh thần bí kia, cũng không thèm để ý mình đã quỳ bao lâu.

"Giang, Giang Tiểu Li, cậu vì sao lại quỳ xuống trước mặt Lê Hồng Anh?!” Bạn học đang nói chuyện kia nàng không hề quen biết, dù sao biểu tình muốn xem náo nhiệt, hóng chuyện của những bạn học kia quá rõ ràng, nàng lại không nhịn được mà nghĩ, Lê Hồng Anh, cái tên này có một chữ đỏ, nếu cô ấy tên là Lê Hồng Y thì tốt rồi, ngày mai nàng liền dẫn cô ấy đến công viên trò chơi chơi một vòng.

Nhưng Giang Tiểu Li thu hồi lại suy nghĩ, này Lê Hồng Y . . . Nga không, bạn học Lê Hồng Anh sao lại không đỡ nàng chứ ?! "Cái đó, bạn học Lê, chân tớ tê quá, thật sự không đứng dậy được, cậu... Giúp tớ một chút được không?"

Trong phòng học đột nhiên yên lặng lại.

Không, thậm chí có thể nói là an tĩnh. Điều này khiến trái tim Giang Tiểu Li đập thình thịch, nàng, nàng nói sai gì sao? Nhưng Lê Hồng Anh đã cúi người đỡ nàng, thậm chí còn vòng tay qua eo nàng, gần như ôm nàng. Không chỉ vậy, Lê Hồng Anh còn đưa nàng đến chỗ ngồi.

Trường học này, thật là kỳ quái.

Giang Tiểu Li nghĩ tới vừa rồi Lê Hồng Anh đỡ tay nàng, lạnh buốt. Nàng sờ ngăn kéo tìm thấy chiếc điện thoại di động, bây giờ là tháng tư, thời tiết cũng không lạnh lắm... Có lẽ là bạn học đó sức khỏe không được tốt. Cách kỳ thi tuyển sinh đại học chỉ còn hai tháng nữa. Trò chơi trốn gϊếŧ...

Nàng phải thăm dò thân phận của mình trước.

Giang Tiểu Li, một học sinh cấp ba chuyển trường vào học kỳ hai. Đến lớp ba ngày thì xin nghỉ một lần, thành tích trong lớp này thuộc loại trung bình...Trung bình? ! Giang Tiểu Li nhìn thông tin trên điện thoại, thiếu chút nữa làm rớt điện thoại, thôi tạm được, dù gì thì trung bình vẫn tốt hơn hạn chót đi? Lớp của Giang Tiểu Li không phải lớp giỏi gì, mà vào lớp giỏi cũng không dễ dàng như vậy. Cha mẹ ly hôn, cha có một cô con gái riêng, chỉ quan tâm đến tiền tài mặc kệ người. Mẹ thì không biết đã đi đâu ... Thông tin này không phải quá qua loa lấy lệ hay sao? Nói tóm lại là với thân phận này thì không cần lo lắng về gia đình, mà người nhà cũng mặc kệ "nàng", chỉ đưa tiền. Nhưng cha "nàng" phát hiện việc nàng đi học cứ cách ba ngày là xin nghỉ, đuổi "nàng" trở lại trường, đe dọa nàng nếu không học ở trường cho tốt thì sẽ không cho "nàng" tiền. Ngay cả chìa khóa nhà cũng bị tịch thu, nhà Giang Tiểu Li thuê bên ngoài cũng bị trả lại. Vì vậy Giang Tiểu Li đành phải thành thật đến trường, đây là ngày thứ hai. Các giáo viên ở trường... cũng không thích "nàng" lắm.

Sau phần giới thiệu, có một số "7" nhỏ, Giang Tiểu Li nhấp vào, nhưng không có lời nhắc nào khác.

Vậy còn Lê Hồng Anh thì sao?

Có lẽ là bởi vì học sinh chuyển trường, hơn nữa thường xuyên vắng mặt, không biết những chuyện này cũng là bình thường. Nên nàng hỏi bạn học bên cạnh, bạn học kia liền nói cho nàng.

Lê Hồng Anh, thành tích trung bình, tướng mạo trung bình, trầm mặc ít lời, nhà nghèo, còn là một tên biếи ŧɦái kinh tởm —— biếи ŧɦái?

"Nghe nói, cậu ta là đồng tính luyến ái. . ."

Không phải đó chứ, NPC trong trò chơi này cổ hủ như thế sao? Đây là năm nào á? Giang Tiểu Li vô cùng khó hiểu.

“Nghe nói cậu ta còn thích trộm đồ, dù sao cũng không ai muốn chơi với cậu ta.”

"Là như vậy sao. . ." Giang Tiểu Li gật đầu một cái, sau đó không hỏi nữa.

Lê Hồng Anh. . . có liên quan gì đến công viên giải trí và áo đỏ không? Giang Tiểu Li nghĩ, có lẽ mình nên đi xem trong khuôn viên trường này có bạn học nào tên là "Hồng Y" không? Sắp đến buổi trưa, nàng theo dòng người đi đến căng tin ăn cơm, tản bộ đến cổng trường, đây là nơi đào tạo khép kín, mỗi tháng mới được về nhà một lần. Đến lớp mười hai, không về nhà cũng không sao. Nàng thử đi đến cổng trường, kết quả bị một hàng rào trong suốt ngăn lại. Nhìn dòng xe cộ bên ngoài cổng trường, Giang Tiểu Li thử sờ một lúc lâu mới xác định thật sự có cái loại đồ chơi gọi là "bức tường không khí" này.

Cho nên nói, không phải là công viên giải trí gì cả? Bản đồ của nàng chỉ có trường học? Hay là nói chỉ có ngày thứ nhất là như vậy? Vẫn là nói chỉ có ngày đầu tiên mới như thế này? Giang Tiểu Li móc di động ra click mở bản đồ, lục soát xem Công viên trò chơi Hồng Y, phát hiện căn bản không có địa phương nào có tên đó.

Giang Tiểu Li lại không có chủ ý.