Lê Hồng Anh sửng sốt một chút, trên mặt vẫn là bộ dáng lanh lợi, "Tôi rất thích cậu." Nhưng Lê Hồng Anh đã bắt đầu suy tính tiếp theo cô nên làm gì. Quỷ nhỏ không nghe lời đã vạch trần những điều không nên vạch trần, mà ngạc nhiên là cô lại không ghét Giang Tiểu Li, chút lòng tốt này sẽ để Giang Tiểu Li sống thêm năm ngày, như vậy thì Giang Tiểu Li sẽ có thể vượt ải.
Nhưng Lê Hồng Anh cũng không muốn rời bỏ phần mỹ vị này, càng không muốn để phần ăn này rơi vào miệng của những con ma trong phó bản khác.
Có lẽ, còn một cách khác.
“Tôi hy vọng cậu sẽ luôn ở bên cạnh tôi.”
Im lặng.
Giang Tiểu Li không biết nên trả lời như thế nào, cũng không dám trả lời. Nàng im lặng nhìn Lê Hồng Anh, cho đến khi Lê Hồng Anh dường như ủ rủ mà gục đầu xuống, lặng lẽ thu dọn đồ đạc của mình.
Nàng đứng ở đó, thẳng đến khi Lê Hồng Anh đi đến cửa nàng mới di chuyển, đi theo Lê Hồng Anh trở lại ký túc xá.
Lê Hồng Anh hẳn là người bị hại mới đúng. Tại sao lại là lệ quỷ hồng y? Giang Tiểu Li khó hiểu nhìn hai chữ chói mắt trên đầu Lê Hồng Anh. Nàng nghĩ, nếu Lê Hồng Anh có dũng khí phản kháng thì sẽ không bị xa lánh rồi. Bước từng bước tới, dưới ánh hoàng hôn bóng cả hai kéo càng lúc càng dài.
“Thật ra thì tôi cũng không phân biệt được đâu là lòng tốt đâu là trò đùa.” Lê Hồng Anh đột nhiên lên tiếng, nàng vừa nói ra, khung cảnh xung quanh tựa như cũng chìm vào im lặng. Cô không quay đầu lại, nhưng cô biết chắc chắn Giang Tiểu Li đang nghe thấy. "Giống như đùa giỡn trêu ghẹo, bất kể tôi trả lời gì thì đều nhận được một trận cười nhạo. Tôi dường như đã trở thành người đặc biệt nhất, tất cả mọi người đều sẽ nhìn tôi, chú ý đến tôi và muốn xem xem rốt cuộc tôi có gì khác biệt- nhưng tôi thực sự không hề khác biệt gì cả."
"Tôi cũng chỉ là một sinh viên bình thường mà thôi."
"Đi cùng người cùng phái thì nhận phải lời nói khó nghe, mà khác phái... không vui gì cả."
"Thật ra thì khá nhàm chán. Tôi nghĩ, có lẽ chờ tôi vào đại học rồi sẽ ổn thôi. Tôi liền cố gắng hết sức để thi đậu trường tốt nhất, ở đó bắt đầu lại."
“Nhưng sắp thi đại học, bọn họ lại bắt đầu đùa giỡn."
Lê Hồng Anh dừng bước, Giang Tiểu Li cũng dừng lại. Nàng nhìn bóng lưng của Lê Hồng Anh, cảnh tượng xung quanh trong nháy mắt tối sầm lại, sắc trời trong nháy mắt liền biến đen. Vô số vết máu lan tràn, nàng mơ hồ có thể nghe được vô số quỷ hồn tỉ tê kêu gào, thanh âm kia lúc xa lúc gần, nhưng đều đều bị cách biệt.
"Ta cũng không nên có hy vọng gì ở bọn họ. Nói xin lỗi? Bọn họ sẽ không cho là mình sai." Lê Hồng Anh thấp giọng nói: "Ta thật sự rất sợ hãi, lúc đó ta suy nghĩ rất nhiều. Mọi người, tất cả mọi người đều đang nhìn ta cười nhạo, đều đang đợi ta tự biến mình thành trò hề, ta muốn rời đi, ta muốn rời khỏi, nhưng sẽ không ai quan tâm đến ta. Cha mẹ? Thầy? , Sẽ không, từ ngày trường học lan truyền tin tôi đồng tính thì ba mẹ liền hận sao ta không lập tức chết đi."
"Chuyện gì xảy ra?" Giang Tiểu Li tiến lên hai bước, nàng duỗi tay muốn kéo Lê Hồng Anh, nhưng Lê Hồng Anh đã lùi lại một bước.
Lúc cô ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ như máu nhìn thẳng vào Giang Tiểu Li, tia máu tản ra xung quanh giữa hai người, tựa hồ muốn bao vây Giang Tiểu Li, lại bị thứ gì đó ngăn lại.
“Chỉ là tụi nhóc đang đùa giỡn với nhau mà thôi.” Lý Hồng Anh nghiến răng nghiến lợi ngắt từng chữ, máu cùng nước mắt chảy dài trên má, cả người bắt đầu chảy máu, áo quần nhuộm đỏ, từng giọt từng giọt rơi xuống, nơi cô đứng đã đọng một vũng máu lớn, Lê Hồng Anh tiến lên một bước, lại tiến lên một bước.cô giơ tay lên, bàn tay nhuốm đầy máu của mình đặt nhẹ lên vai Giang Tiểu Li, khẽ cười nói: "Ta nhảy lầu. Rất đau, đau chết đi được."
Cơ thể của Giang Tiểu Li dường như không thể di chuyển, nàng nhìn Lê Hồng Anh, cái bộ dáng này của cô giống như được vớt ra từ máu vậy. “Chuyện gì... xảy ra?”
“Một trong những cách để vượt ải là gϊếŧ ta.” Lê Hồng Anh ôm lấy Giang Tiểu Li, thì thầm vào tai nàng, không trả lời câu hỏi của nàng. Máu nhuộm đỏ đồng phục của Giang Tiểu Li, cô vùi đầu vào cổ Giang Tiểu Li, tham lam ngửi mùi thơm của máu thịt. Cắn không được, nhưng Lê Hồng Anh lại áp môi lên cổ Giang Tiểu Li, đầu lưỡi lướt qua làn da của nàng, quy tắc trốn gϊếŧ kia không có bất kỳ phản ứng gì.
"Đùa giỡn đó là cái gì? Bọn họ làm gì với cô? Cô, cô bởi vì thế mới biến thành lệ quỷ sao?" Giang Tiểu Li muốn thoát khỏi cái ôm này, Lê Hồng Anh lại ôm nàng chặt hơn, không có ý làm nàng bị thương, nhưng bầu không khí lại mập mờ kỳ lạ.
“Không có gì, bọn họ chỉ là muốn xem phản ứng của nữ đồng tính đối với thuốc kí©ɧ ɖụ© mà thôi.” Lê Hồng Anh ngậm lấy dái tai của Giang Tiểu Li thì thầm, đôi mắt đỏ tươi lóe dị quang, tia máu thật cẩn thận quấn quanh quần áo Giang Tiểu Li, lại chỉ vòng quanh làn da nàng, không chạm vào nàng.
"..." Giang Tiểu Ly không nói nên lời, hoặc là hoàn toàn không thể tưởng tượng được sẽ phát sinh chuyện như vậy. Nàng giơ tay lên muốn ôm Lê Hồng Anh, nhưng điều nàng không thể nhìn thấy là khi cánh tay nàng ôm Lê Hồng Anh, tia máu gần kệ nhanh chóng thối lui.
Lý Hồng Anh ôm lấy cô, thanh âm yếu ớt: “Ở bên cạnh ta, có được không?”
Tựa như bị đầu độc, Giang Tiểu Li theo bản năng mở miệng muốn đồng ý, nhưng nàng lại cắn chặt đầu lưỡi, nhịn xuống. Dù đáng thương đến đâu, Lê Hồng Anh vẫn là quỷ, nếu đồng ý sợ là tối nay Giang Tiểu Li sẽ phải "ngủm". "Đây là thế giới giả tạo sao? Tất cả mọi người đều là giả, cũng chỉ là ma?"
Sắc mặt Lê Hồng Anh dần dần lạnh xuống, nhưng ngữ khí vẫn là ủy khuất, nhẹ giọng nói: "Là thật, đây cũng là thế giới thật." Nói thí dụ như con quỷ kia, biến mất, liền là "Chết" thật.