Chương 14

Ba nói sau này anh trai muốn đến Thường Thanh Đằng (*) học nên những thứ này còn kém xa vẫn chưa đủ.

(*) Tên tiếng Anh Ivy League (Liên đoàn Ivy) ban đầu đề cập đến liên đoàn thể thao của tám trường đại học ở đông bắc Hoa Kỳ (xem mục nhập NCAA ), sau đó đề cập đến bảy trường đại học và một trường cao đẳng và sử dụng "Ivy". Một tên cho liên minh đại học.

Các trường thuộc Liên đoàn Ivy đều là hạng nhất của Mỹ cũng sản sinh ra nhiều Học giả Rhodes nhất của Liên minh Đại học, tám trong bảy trường trong thời kỳ thành lập thuộc địa của Vương quốc Anh . Tám tổ chức bao gồm: Đại học Harvard, Đại học của bang Pennsylvania, trường Đại học Yale, Đại học Princeton, Đại học Columbia, Đại học Dartmouth, Đại học Brown và Đại học Cornell. Tám trường Ivy League ở Hoa Kỳ đều là các trường đại học tư thục. Giống như các trường đại học công lập, các trường này nhận được cả tài trợ của chính phủ liên bang và các khoản tài trợ tư nhân cho nghiên cứu học thuật. Các liên minh đại học hàng đầu trên thế giới ở các quốc gia nổi tiếng bao gồm Liên minh Chín trường Đại học Trung Quốc, Nhóm Đại học Russell ở Vương quốc Anh , Hội nghị Nghiên cứu Học thuật Nhật Bản , Nhóm Trường Kỹ thuật Công nghệ cao Paris ở Pháp , Liên minh Tám trường Úc , Liên minh Đại học U15 Đức và Đại học Nghiên cứu U15 Canada Liên minh v.v.

Tiểu Mỹ thấy thật hoang mang, không lẽ trong cái trường học đằng gì đó toàn là quái vật như Ân Triết Phi vậy sao? Làm sao mà trên cõi đời này còn có thể có người, giỏi đồng loạt nhiều phương diện như vậy hả? Cô cảm thấy mình có thể giải quyết hết đống bài tập là đã rất giỏi rồi.

"Người bạn nhỏ, mau nhìn xem, đây có phải là mẹ cháu hay không?" Ông chú đang xem máy vi tính ở bên cạnh đã lên web, tìm ra bộ phim ‘Thiên nga’ vô cùng nổi tiếng của năm đó đưa cho cô xem, Tiểu Mỹ hứng thú tiến tới.

Ôi chao? Thật là mẹ đó! Cô có chút giật mình nhìn chằm chằm màn ảnh!

Mẹ trên màn ảnh thật là đẹp nha! Mặc váy dài màu trắng giống y như một con thiên nga thánh khiết, cho đến hiện tại khi xem lại bộ phim này thì tình tiết, bối cảnh cùng cảnh quay đều không thể chê được hơn nữa Thường Mỹ ở trong đó đẹp tựa như một bức tranh vẽ!

Mẹ là minh tinh! Vậy mà cô lại không biết! Khó trách mỗi lần mẹ đi ra ngoài, tỷ số người ngoái đầu lại nhìn cao đến vậy!

Tiểu Mỹ nhìn nét đẹp của mẹ mà kinh ngạc đến ngây người, trong lúc nhất thời chỉ lo há miệng ngây ngốc nhìn màn ảnh, lúc này đội huấn luyện bơi lội đã kết thúc, các nam sinh đều đi vào phòng thay quần áo tắm. Ông chú vội vàng tắt cửa sổ video, một lát sau Ân Triết Phi lau đầu tóc ướt nhẹp đi ra, nhìn thấy Tiểu Mỹ khóe miệng cậu co rút lại thản nhiên nói: "Đi thôi!"

Tiểu Mỹ so với anh còn co rút hơn nhưng vẫn chào ông chú một tiếng rồi ngoan ngoãn cùng anh đi ra ngoài.

Ông chú có chút hiếu kỳ, nhìn dáng vẻ không được tự nhiên của hai đứa bé thì suy nghĩ, hình như là tình cảm anh em đang gặp nguy cơ!

Ân Triết Phi đi đến chỗ giữ xe, đẩy xe đạp ra ngoài, thì nhìn thấy Ân Tiểu Mỹ đang trò chuyện với bạn học bơi của mình đến khí thế ngất trời, một đám con trai vây quanh Tiểu Mỹ, vui vẻ cười đùa với đứa bé đáng yêu:

"Em tên là gì?"

"Bao nhiêu tuổi rồi?"

"Anh trai có đẹp trai không?"

"Là em trai của Ân Triết Phi luôn giữ bản mặt than? Không giống nha!"

"Anh có một em gái cũng lớn cỡ em vậy, hai đứa có thể hứa hôn từ nhỏ?"

Tiểu Mỹ tán gẫu với bầy cầm thú này rất vui vẻ: "Không được đâu anh trai! Em là con gái, ôi chao."

Ân Triết Phi mang khuôn mặt lạnh lùng đạp xe đến đó, cau mày, chán ghét nói: "Lên đi!"

Tiểu Mỹ như bị điện giật, nhảy khỏi sự bao vây của mọi người, vụng về muốn leo lên xe của anh, lập tức có nam sinh tốt bụng ôm cô ngồi lên.

"Cảm ơn anh..." Cô còn chưa kịp nói hết câu, Ân Triết Phi đã đạp bàn đạp chạy đi!

Làm hại cô thiếu chút nữa bị sặc nước miếng!

Người con trai này thật là siêu cấp xấu tính! Tiểu Mỹ ngồi ở phía sau, bắt lấy áo anh nghiến răng nghiến lợi.

Thiếu niên đạp xe đạp xuyên qua phố xá phồn hoa sầm uất, ánh đèn rực rỡ được thắp lên, gió đêm lành lạnh thổi xuyên qua mái tóc cậu, mang tới cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái, mùi hương dầu gội đầu cùng một chút nước khử trùng của hồ bơi, bởi vì chạy quá nhanh hai bên bộ quần áo thể thao phồng ra như một cánh buồm.

Đầu tóc ngắn của Tiểu Mỹ bị gió táp đến làm cho bù xù như đống rơm, cô cười hì hì nói: "Anh trai, quần áo của anh bị gió thổi phồng lên giống như nịt ngực á!"

"Két ——!" Một tiếng thắng xe điếc tai vang lên, xe dừng ngay lại, đầu cô va vào tấm lưng kiên cố của người phía trước, người này quay đầu lại tặng cho cô một ánh mắt ăn thịt người.

"Sao lại dừng lại?" Cô xoa xoa lỗ mũi.

"Đèn đỏ." Cậu lời ít mà ý nhiều đáp lại, sau một lát nói thêm: "Giữ cho vững đi đây."

Lần đầu bắt chuyện thất bại nhưng Tiểu Mỹ cũng không nổi giận.

Muốn báo thù một người, thì trước tiên phải lấy được tín nhiệm của người đó!

Việc này cô rất am hiểu đấy!

~

Khí trời càng ngày càng lạnh, đảo mắt đã đến tháng 11, hôm nay là ngày lễ tạ ơn vào ngày lễ này trường học cho học sinh tiểu học nghỉ nửa buổi chiều, giáo viên tiếng Anh xinh đẹp lấy ra một xấp thiệp chúc mừng dịu dàng nói: "Các bạn nhỏ hôm nay là lễ tạ ơn, các em có thể viết những câu cảm ơn vào thiệp chúc mừng này, sau đó có thể về nhà sớm đưa cho ba và mẹ xem!"

Giáo viên tiếng Anh phát thiệp ra, rồi xoay người viết những câu tiếng Anh liên quan đến lễ tạ ơn lên bảng đen.

Buổi sáng học mỹ thuật, mới vừa vẽ qua tranh cảm ơn đấy! Lần đầu tiên Tiểu Mỹ biểu đạt lòng hiếu thảo rất là kích động, đặc biệt chọn một đoạn lời chúc dài nhất viết lên.