Chương 13

"Có được hay không vậy, cháu muốn cắt đi mớ tóc dài!" Tiểu Mỹ năn nỉ nói.

"Chuyện này... Ông không tiện làm chủ, phải hỏi mẹ cháu mới được." Ông Trương bị làm khó, Thường Mỹ mua cho cô một đống kẹp tóc vải len sọc, nếu cắt tóc đi không khỏi đáng tiếc. Vậy mà chung quy ông không cưỡng lại được đứa bé này nhõng nhẽo, dù cứng rắn cũng mềm đi, dẫn đứa bé này đến tiệm cắt tóc trẻ em.

Một tiếng sau hai người mới về đến nhà, Thường Mỹ nhìn ra ngoài cửa thấy một bé trai vừa quen thuộc lại xa lạ không khỏi "A" một tiếng, định thần nhìn lại mới nhìn ra là Tiểu Mỹ.

Ông Trương cười khổ giải thích: "Con bé nháo muốn cắt tóc, bác không thể làm gì khác hơn là dẫn con bé đi, Thường Mỹ đừng trách bác." Cái người thợ cắt tóc vô lương, lại còn nói mình chỉ biết cắt một kiểu tóc duy nhất, chính là úp cái chén lên đầu sau đó tỉa đi tóc thừa xung quanh.

"Không đâu, bác Trương đừng nói vậy, cháu chỉ hơi bất ngờ thôi." Thường Mỹ cười lên quan sát kiểu tóc kappa (*) kỳ quái của Tiểu Mỹ rồi nói: "Lần này tốt lắm, mẹ có thể lấy quần áo cũ của Triết Phi cho con mặc, đợi nó trở về cũng hù dọa cho nó giật mình." Mặc dù con bé để tóc dài đẹp mắt hơn nhưng kiểu tóc không phân biệt nam nữ như bây giờ lại càng thú vị hơn.

(*)

Đến buổi tối cha con Ân gia trở về cùng lúc, đợi khi nhìn thấy một bé trai xinh xắn, nhỏ nhắn mặc T-shirt màu đen cộng với quần ngắn, cả hai đều sửng sốt một chút, còn tưởng rằng Thường Mỹ lại nhận nuôi thêm một bé trai nữa.

Nhưng rất nhanh sau đó họ liền phát hiện ra đây là Tiểu Mỹ giả trang, lúc này Ân Triết Phi cau mày nói: "Khó coi chết đi được!"

Còn Ân Nhược Tức lại hiền lành cười nói: "Tiểu Mỹ thế này thật đáng yêu, chỉ là sao lại đổi kiểu tóc kỳ quái thế này?" Còn may là con bé này xinh xắn, nếu không với kiểu tóc kappa này quả thật rất quỷ dị.

"Tiểu Mỹ biết anh trai muốn có một em trai! Nên Tiểu Mỹ giả trang thành em trai là được, anh trai vẫn không thích sao?" Đôi mắt to tròn của cô chăm chú nhìn Ân Triết Phi tràn đầy mong đợi.

Thật chó má, cô làm vậy chỉ là muốn ra vẻ cho ba mẹ nhìn mà thôi!

Ân Triết Phi vốn muốn nói ra mấy lời độc ác nhưng nhìn vào đôi mắt ngọc lưu ly giống y như của mẹ thì chung quy không thể nói ra miệng, hơi mất tự nhiên nói: "Cũng được."

Thường Mỹ cảm động, chắp tay trước ngực nói: "Ôi! Tiểu Mỹ thật là một đứa bé ngoan, sao lại ngoan như vậy chứ? Triết Phi, sau này con phải dõi theo chăm sóc em gái nha! Được rồi, hôm nay chúng ta ăn mừng ngày đầu tiên Tiểu Mỹ đi học!"

Ân Triết Phi tận lực che dấu tâm tình của mình, một dáng vẻ gió thổi mây bay nói: "Cuộc thi lần này con đứng nhất toàn khối."

"Giỏi, vậy cũng thuận tiện ăn mừng Triết Phi đứng nhất toàn khối." Thường Mỹ cười nói.

Tại sao lại là "Thuận tiện"? Vẻ mặt Triết Phi lại âm trầm.

Quên đi, hôm nay sẽ không so đo với tiểu nha đầu này, còn rất nhiều thời gian.

Hiệp thứ N, hòa.

====

Ngay từ lúc Ân Tiểu Mỹ cắt kiểu đầu quả dưa thì kế hoạch trả thù của cô đã bước đầu hình thành nhưng cô lại chậm chạp không có áp dụng, không phải bởi vì cô không muốn, mà là bởi vì đống bài tập trên trường đang ép cô muốn điên!

Lớp một và lớp hai cô còn miễn cưỡng dựa vào chút thông minh để chạy theo nhưng đến học kỳ của lớp ba cô đã nghiêm chỉnh đứng cuối lớp, chẳng qua là cứ luôn gạt Thường Mỹ không dám nói cho bà biết.

Về phần Thường Mỹ thì cô thấy con trai mình là một thần đồng từ trước đến giờ đều không cần cô tốn tâm tư lo nghĩ, vậy nên cô cũng không mấy để ý đến chuyện học tập của Tiểu Mỹ, mà ngược lại cứ chiếu theo thiên phú của A Phi đưa Tiểu Mỹ đi học một số môn khác như học biểu diễn, học thanh nhạc.

Cứ như vậy, đống bài thi trong cặp sách Ân Tiểu Mỹ càng ngày càng nhiều, tựa như quả bom hẹn giờ, tùy thời sẽ khiến cô nổ tung biến thành Ân Tiểu Tra (mảnh vụn).

===

Buổi chiều thứ sáu ông Trương có chuyện phải về nhà, nên Tiểu Mỹ chỉ có thể đi tìm Ân Triết Phi đi về cùng, cô lanh lợi đi thẳng tới chỗ hồ bơi thấy bên trong tấm kính thủy tinh tất cả đều là hơi nước tạo thành lớp sương mờ.

Không nhìn thấy được người! Cô áp sát mặt vào cửa kiếng chớp mắt.

"Nhóc con, tìm ai đó!" Ông chú trong hồ bơi bước ra, trước mắt như sáng lên thằng bé thật đáng yêu cũng không biết là con nhà ai, cắt cái đầu quả dưa mà còn đáng yêu như thế!

"Chào ông cháu tìm anh trai của cháu! Anh ấy tên là Ân Triết Phi." Vẻ mặt của Tiểu Mỹ không giống như là đến tìm anh trai mà giống như là đi tìm cái chết.

"Là em trai của Triết Phi! Thật đáng yêu! Mau vào đi bọn họ sắp huấn luyện xong rồi, cháu có thể ngồi ở chỗ này chờ anh trai." Không nghĩ tới em trai của Triết Phi có dáng vẻ thế này... Không giống với Triết Phi! Giống ai đây?

Trong đầu ông chú chợt lóe lên, đúng rồi, mẹ Triết Phi không phải là đại minh tinh Thường Mỹ sao? Đứa bé này chính là phiên bản nhỏ của Thường Mỹ!

Tiểu Mỹ ủ rũ cúi đầu đi tới, một mặt là bởi vì phải đi về với Ân Triết Phi, mặt khác là bởi vì thành tích tệ hại của mình, hiện tại khiến cô như muốn hỏng mất.

Cô nhớ Viên Viên cũng đâu có nghe giảng nhưng lại có thể được 100 điểm còn cô mặc dù trên phiếu điểm cũng có 0 nhưng vế trước không phải 7 thì là 8!

Xuyên qua lớp kính, Tiểu Mỹ có thể nhìn thấy bên hồ bơi có mấy nam sinh mặc quần bơi đi tới đi lui.

Haiz! Thành tích của Ân Triết Phi quá tốt, vẫn cứ luôn đứng nhất hơn nữa còn là á quân trong cuộc thi bơi lội của thanh thiếu niên trong cả nước, đạt giải vô địch cưỡi ngựa thiếu niên, là lá bài chủ chốt của đội đấu kiếm, còn có thể vẽ tranh bằng một tay, nói tiếng Anh rất giỏi...