Chương 24

Trước cửa nhà, Đỗ Dật An cuối cùng cũng đứng dậy, di chuyển mấy lần, nhìn quá trình làm việc của các công nhân.

Phải nói rằng những người lao động mới được thuê thực sự rất tốt, người này mạnh hơn người kia, nhóm này cũng hợp tác phân công lao động hợp lí, có hai người hiểu rõ tình hình của việc xây dựng như thế nào. Khung của một ngôi nhà lớn được dựng lên. Tốc độ không hề chậm chạp, tốc độ kia cũng không phải là Thúy Bì chủ bá có thể so sánh với anh ta bằng cách giúp đỡ.

*( tác giả ghi là 脆皮主播在他跟前帮把手就能比的 mình cũng không biết phải dịch sao cho chính xác nếu ai niết có gì mình luận bên dưới cho mình đẻmình biêt mình sửa nha😊)

Nhìn qua có thể thấy dinh thự rộng lớn này sẽ được hoàn thành trước khi trời tối.

Lúc này, robot đã đi làm về và mang về một chồng tấm kim loại lớn mới. Robot lớn nén rất nhiều rác nên trọng lượng và độ dày của tấm kim loại đương nhiên cao hơn. Bao gồm cả những cái trước đó, đã tích lũy được rất nhiều, đều chất thành đống ở bên trái phi thuyền.

Đỗ Dật An lấy mấy dụng cụ đặt lên một trụ gỗ, ngồi trước đống tấm kim loại, bật máy ảnh lên, quay lưng về phía mấy dị nhân đang làm việc, cố định góc chụp rồi bắt đầu bận rộn.

Mọi hành động của cậu ta đều bị những người biến dị ở phía bên kia nhìn thấy.

"Cậu ta rốt cuộc muốn làm cái gì?" Có người rốt cuộc nhịn không được nói.

Không ai có thể trả lời hắn, dù sao thì họ cũng muốn biết.

Đồ ăn đưa cho Tiểu Dương là an toàn, không chỉ an toàn mà còn rất ngon, cho dù là người bình thường, họ cũng ít có cơ hội được ăn những món ngon như vậy. Và ngôi nhà này, càng nói về nó, họ càng im lặng.

Lúc này, kết cấu đã hoàn thiện, tường và mái bên ngoài đang bắt đầu được xây dựng, diện mạo của ngôi nhà sẽ trở nên rõ ràng hơn. Ngay cả những người không biết nhiều về kiến

trúc cũng có thể nói rằng thiết kế của ngôi nhà này không phổ biến ở bên ngoài tinh tế, và nó là một tòa nhà cổ kính được đóng khung kính bên ngoài nếu muốn xem.

Tuy vẫn chưa hoàn thiện xong nhưng có lẽ khi hoàn thành nó sẽ có phong cách giống như hai tòa nhà đằng kia. Lúc mới đến, bọn họ đều cực kỳ cảnh giác, thậm chí có ý định liều chết, không ai có đánh giá cao về nơi này.

Nhưng bây giờ, có lẽ người đó đang nghiên cứu những mảnh kim loại bên kia quá vô hại, quá nhàn nhã, căng thẳng của họ đã giảm bớt một chút, cuối cùng họ cũng có thể tập trung quan sát xung quanh.

Ở đây có những cây xanh bình thường, tôn lên vẻ đẹp của những công trình kiến

trúc cổ kính, vẻ đẹp độc đáo không thể diễn tả được. Nói một cách thẳng thắn, nó mang lại cảm giác rất thoải mái và khiến người ta muốn được như thiếu niên đó, nằm trên ghế, uống trà ăn uống chán chê, không làm gì cả.

“Karl, chúng ta nên làm gì bây giờ?”

Người đó trông có vẻ vô hại nên khó có thể tin rằng công việc của họ chỉ là xây nhà và lương bao gồm ăn, chỗ ở.

Lông mày của Karl tiếp tục nhíu lại, "Tạm thời thì không làm gì cả."

Người đó đang ở đó, rất gần, lại không biết có phi thuyền nào ở gần đó hay không, họ phải tìm hiểu xem có một kẻ thù hay nhiều hơn, hành động hấp tấp không phải là một hành động khôn ngoan.

Không ai phản đối quyết định của Karl và việc xây dựng vẫn tiếp tục.

Đỗ Dật An ở một bên cũng đang bận rộn với việc trong tay, trong chốc lát hai bên vẫn hòa thuận với nhau.

Trời đang tối dần.

Một ngôi nhà bốn cửa lớn được xây dựng trên sa mạc, trong tòa nhà cổ có rất nhiều căn phòng trống lớn nhỏ, bên trong không có đồ đạc gì, tuy nhiên, chỉ cần một ngôi nhà trống cũng đủ khiến ai nhìn thấy cũng phải kinh ngạc.

"Oa! Đẹp quá!" Giọng nói của Tiêu Dương vang vọng trong sân.

Karl và những người khác đứng trong sân hoặc trước cổng, trong ánh mắt khác hẳn với con người đều có những cảm xúc khó tả.

Đẹp? Từ này không còn tồn tại đối với họ.

Ngoại hình của họ xấu, giọng nói của họ không hay, nơi họ sống ẩm móc, thức ăn họ ăn và nước uống họ đều ghê tởm. Cảm xúc trong mắt họ khi thế giới bên ngoài nhìn vào cũng thật xấu xí.

Họ chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có những công trình đẹp đẽ do chính tay mình xây dựng. Nhưng trước mặt bọn họ quả nhiên có một tòa kiến

trúc đẹp đẽ đã hoàn thành, cũng là do bọn họ hoàn thành.

Có thứ gì đó được chạm vào, nhưng không ai có thể biết đó là gì.

"Ừm..." Đỗ Dật An duỗi tay ra, đống mảnh kim loại đó đã bị tiêu hao gần hết, hắn lắc lắc cổ, đi tới.

“Xong rồi à.” Đỗ Dật An như một người giám sát, nhìn xung quanh bên ngoài, đi vào bằng cổng chính, kiểm tra vài phòng và một số chi tiết, sau khi xác nhận nhân viên không cắt xén, anh hài lòng gật đầu:“Không tệ, không tệ.”

Nhóm người theo Đỗ Dật An ra khỏi nhà.

Đỗ Dật An không hiểu quay người lại: "Sao các ngươi lại đi theo ta? Làm xong việc thì nghỉ ngơi. À, phòng này là ký túc xá nhân viên của các ngươi. Nếu không đủ phòng, ngày mai chúng ta sẽ xây thêm phòng khác."

Karl không thể chịu đựng được nữa lên tiếng: "Cậu đang đùa tôi à?Cậu là ai và mục đích tìm đến chúng tôi là gì?"

Đỗ Dật AN mỉm cười, quay người lại nhìn bọn họ: "Được rồi, trò đùa đã kết thúc. Ta chính thức giới thiệu với các ngươi, ta tên là Đỗ Dật An, ta là tinh chủ của tinh cầu này."

Tinh Chủ tinh cầu? Họ của cậu ta là họ Đỗ? Phải chăng hành tinh này đã có người thừa kế mới?

Karl hít một hơi thật sâu: "Vậy sao? Cậu muốn đuổi chúng tôi đi?"

Đỗ Dật An không ngạc nhiên khi anh nghĩ như vậy, không trả lời mà hỏi: “Anh đã ở đây được bao nhiêu năm rồi? Ta nhớ có một quy luật bất thành văn ở giữa các vì sao. Nếu anh định cư trên một hành tinh nào đó hơn năm năm, và bạn sẽ được coi là cư dân của hành tinh đó, có thể được hưởng sự đối xử giống như những cư dân địa phương.”

"Dù sao thì các ngươi cũng là người của ta. Vậy thì sao? Tại sao ta phải trục xuất các ngươi? Tổng cộng chỉ có vài dân số nhỏ như vậy."

Câu trả lời này là điều không ai mong đợi, bạn có cần lý do không? Chỉ vì họ là dị nhân nên không có hành tinh nào sẵn sàng để họ trở thành cư dân.

Không ai nói, hay nói cách khác, nếu được yêu cầu nói, rất có thể họ sẽ khiêm tốn hỏi "Thật sao?" với một tia hy vọng, ngay cả khi họ biết rằng kết quả cuối cùng sẽ là một nụ cười mỉa mai sẽ thổi bay tâm trí họ, lòng tự trọng của họ cũng chìm vào vũng bùn.

Đỗ Dật An nói tiếp: “Còn nữa, về chuyện công việc ta không có đùa, việc mua nhà cũng không phải.”

"Cái gì, ý của ngươi là…?" Có người rốt cuộc nhịn không được lên tiếng, quả nhiên, hắn ẩn giấu trong lòng khát vọng vừa mở miệng liền lộ ra.

Karl cau mày dữ dội đến mức lập tức có thể gϊếŧ chết một con côn trùng.

"Có nghĩa là ta đã mời các ngươi đến làm việc, bao gồm nhưng không giới hạn ở việc xây nhà. Tòa nhà này là ký túc xá, không đủ chỗ ở, ngày mai ta sẽ cho xây thêm một ngôi nhà khác."

“Vật liệu trong hang của các ngươi đủ mua hai căn nhà. Nếu các ngươi không muốn mua thì có thể ở trong đó, nhưng ngôi nhà đó không thuộc về ngươi. Nếu ngươi quyết định mua thì nội thất sẽ được xem xét làm quà, lương không đổi, vẫn không có tiền nhưng vẫn có đồ ăn.”.

Cảm thấy mình đã nói xong, Đỗ Dật An cuối cùng cũng nói: "Trước nghỉ ngơi rồi ăn tối sau" rồi quay trở lại căn nhà nhỏ.

Trước tòa nhà có hơn hai mươi người không ngừng nhìn nhau. Họ không ngừng nhìn những tòa nhà cổ do chính tay họ xây dựng phía sau và thường xuyên nhìn Karl.

Chiều cao của tòa nhà này cao hơn cabin, có vẻ như đã tính đến kích thước của những người như họ, cửa và lối vào sân cao và rộng, mọi người đều có thể đi qua bình thường.

Tiểu Dương ôm một chân của mẹ, hỏi: "Mẹ, con vào chơi được không?"

An Lâm ngơ ngác nhìn Karl, Karl cuối cùng cũng gật đầu. Có tiếng reo hò, nhưng bọn trẻ không phải là những người duy nhất.

Một ngôi nhà, một ngôi nhà có thể che gió và che mưa. Dù tạm thời tôi chỉ có thể ngủ trên sàn nhưng vẫn tốt hơn gấp ngàn lần so với cái hang tối tăm và ẩm ướt đó.

Lâu trước đây họ đã xây nhà chứ không phải họ không xây nhà trên hành tinh này, nhưng môi trường trên hành tinh này tệ đến mức dù làm bằng vật liệu gì thì cuối cùng cũng sẽ bị mưa và sương mù ăn mòn. Tựa như bọn họ có làm gì cũng vô dụng, chỉ đáng trốn trong hang tối.

Sàn nhà sạch sẽ, khô ráo và đẹp mắt được yêu thích ngay cả bởi những người có gen ưa môi trường ẩm ướt.

Trong sân này có rất nhiều cảm xúc đang đọng lại, trong căn nhà nhỏ đối diện cửa, Đỗ Dật An đang kiểm tra thành tích của Điền Sơn Sơn.

Điền Sơn Sơn đã xào xong một đĩa rau, Đỗ Dật An ăn thử nói: “Cũng không tồi”, Điền Sơn Sơn thở phào nhẹ nhõm rồi nói: “Đỗ ca, điều kiện ở đây của anh cũng quá tốt rồi đó.”

Đỗ Dật An: “Không tệ, ngay cả giường cũng chưa có.”