Chuong 23

Nghe thấy tiếng bước chân, Điền Sơn Sơn lấy thìa, dùng không khí luyện tập kỹ năng nấu nướng, mở cửa sổ căn bếp ra nói:“Đỗ ca, ngươi trở về rồi.”

“Pa”, cửa sổ lại bị Điền Sơn Sơn đóng sầm lại. Anh nhìn chằm chằm vào cửa sổ gỗ, nghi ngờ mình vừa bị ảo giác, nếu không thì tại sao Đỗ ca của anh lại mang theo một nhóm dị nhân quay lại?

Karl đi phía sau Đỗ Dật An liếc nhìn những người đi phía sau, họ thà chết cũng không đi làm những “công việc” đó, sống ở đó dù sao cũng chẳng vui vẻ gì, nhưng Tiểu Dương vẫn còn ở đây nên họ cũng đi theo cậu ta. Đầu tiên là ngầm hiểu, bọn họ đang chờ cơ hội để bắt Đỗ Dật An lại, để những người muốn sống trốn thoát.

Nhà kho bên cạnh có một khoảng đất trống rộng lớn, chất đầy các loại vật liệu xây dựng, Đỗ Dật An ra hiệu cho bọn họ nhìn vào khoảng trống và vật liệu xây dựng.

"Đây là công việc của anh, xây nhà, tôi vẽ, anh làm. Lương bao gồm ăn ở, không có tiền." Đỗ Dật An nói xong lại nghĩ tới chuyện khác, lại nói thêm: "Tôi vừa rồi thấy trong động của các ngươi còn có đồ vật, vật liệu của dị thú không ít, ngươi có thể dùng vật liệu đó trao đổi cùng ta để mua một căn nhà."

Karl và những người khác đều choáng váng.

Cái gì? Công việc đơn giản như vậy? Và giao dịch công bằng? KHÔNG! Không, nhất định có âm mưu gì đó!

Mọi người trở nên cảnh giác hơn.

Đỗ Dật An mỉm cười, trở về phòng lấy ra những bức vẽ mình đã vẽ, đồng thời đưa ra những bức vẽ ba chiều vẽ trên chiếc vòng tay, sau đó nằm xuống ghế tựa, run rẩy nói: “Chúng ta bắt đầu thôi, đừng lười biếng, ai lười biếng sẽ không có gì để ăn.”

Mọi người đều bối rối, nhưng ác ma lớn đang nhìn chằm chằm vào đó và họ không thể làm gì được. Một số người có hiểu biết về thiết kế bắt đầu nhìn vào hình ảnh, sau đó ánh mắt của họ có chút thay đổi, đồng thời họ cũng chú ý đến phong cách kiến

trúc của những ngôi nhà gỗ và nhà kho. Tất nhiên, họ càng bối rối hơn về việc người này đang làm gì - xây dựng những công trình cổ có giá trị trên JM? Đầu cậu ta có vấn dề rồi!

Nhìn những người công nhân cuối cùng cũng chuyển sang làm nền móng cho ngôi nhà, Đỗ Dật An nhàn nhã nhấp một ngụm trà trên ghế tựa, cảm thấy thật thoải mái! Cuối cùng, cậu không cần phải tự mình làm điều đó! Điều này gần giống như cuộc sống hưu nghĩ.

Điền Sơn Sơn chậm rãi đi ra khỏi phòng, không dám nhìn về phương hướng đông đúc người đang làm việc, đi tới trước mặt Đỗ Dật An, ngồi xổm xuống, thấp giọng hỏi: "Đỗ ca, bọn họ?"

Đỗ Dật An đang ăn bánh mì bơ trên bàn cà phê bằng tre, bánh mì được chế biến từ lúa mì được thu hoạch, dù là do hạt giống tốt hay do cách trồng khác nhau nên mùi lúa mì cực kỳ nồng, cậu vừa cắn một miếng bánh, vụn bánh giòn lập tức rơi ra, khi rơi xuống, mùi thơm của bánh ngọt quyện với muối tiêu lan tỏa cùng với mùi thơm bên trong của lúa mì.

“Ừng ực”, có tiếng nuốt nước bọt.

Đỗ Dật An liếc mắt nhìn Điền Sơn Sơn ngồi xổm trước mặt, có chút chán ghét nói: “Muốn ăn thì lấy ăn.”

“Cám ơn Đỗ ca!” Điền Sơn Sơn ngượng ngùng cười một tiếng, từ trong đĩa lấy một cái. Chỉ là, bây giờ hắn mỗi ngày cùng Đỗ Dật An ăn cơm, ba bữa một ngày đều là món ngon được nấu từ thực vật tự nhiên, mỗi bữa hắn cũng không biết mình đã ăn bao nhiêu tinh tệ. Nếu không có sự đồng ý của Dỗ Dật An, hắn chắc chắn sẽ không thể ăn loại đồ ăn nhẹ sang trọng với quy trình phức tạp này mà không hề khách sáo.

Ngoài ra, Đỗ Dật An còn nhờ Điền Sơn Sơn học nấu ăn, nghĩ tới mình có thể lãng phí những nguyên liệu đắt tiền đó, Điền Sơn Sơn sợ đến mức dùng không khí để luyện tập kĩ năng dùng thìa.

"Ừng Ực",Một âm thanh nuốt nước miếng khác vang lên.

Điền Sơn Sơn cắn bánh lắc đầu, lần này không phải hắn!

Đỗ Dật An nhìn cậu bé vừa thoát khỏi mạng nhện của mẹ ở đằng xa, vẫy tay nói: “Lại đây.”

Cậu bé với một đôi tai nai và đuôi thằn lằn nghe thấy Đỗ Dật An nói, những lời cảnh báo suốt thời gian qua của cha mẹ vẫn có tác dụng, cậu không tới gần mà chạy lùi về phía sau để giữ khoảng cách với họ.

Những người biến dị đang bận rộn vẫn luôn chú ý tới chuyện gì đang diễn ra ở đây, đều chậm lại tốc độ làm việc, đôi mắt khác hẳn con người của họ đang nhìn chằm chằm vào cậu bé và thiếu niên đang nằm trên ghế.

Đỗ Dật An không để ý tới bọn họ, tiếp tục nói với đứa nhỏ: “Ta đã nói rồi, nếu không làm việc thì không có đồ ăn, trẻ con cũng không được ăn miễn phí. Ngươi có muốn ăn cái bánh này không? Đi theo hắn rút khoai lang ngoài đồng ra và rửa sạch”.

"Hả? Ta?" Điền Sơn Sơn chỉ vào mình, có chút sợ hãi. Không phải hắn sợ đứa nhỏ này, mà là những người biến dị ở đó đều đang nhìn hắn với ánh mắt phán xét.

Đứa trẻ này rõ ràng chưa có nhiều kinh nghiệm giao tiếp với người lạ nên theo bản năng, nó quay lại tìm kiếm thân ảnh cha mẹ. Cha mẹ anh cũng không thể hiểu được người này, sau khi cân nhắc sự việc, Karl kéo Tiểu Dương lại, nói với Đỗ Dật An vẫn đang ngồi trên ghế:“Ta muốn đi cùng nó.”

Đỗ Dật An xua tay nói: "Sao cũng được, đừng giẫm lên luống rau là được."

Karl cau mày, nhìn chằm chằm thiếu niên không thể phân biệt được này hồi lâu, cuối cùng dưới sự nhắc nhở của Điền Sơn Sơn, hắn bế đứa trẻ đi ra ruộng rau.

“Ở đây, lối này.” Điền Sơn Sơn không dám nhìn thẳng vào mắt người đàn ông, nhưng với sự có mặt của Đỗ Dật An, trong lòng hắn vẫn có một cảm giác an toàn mãnh liệt, vì thế liền giới thiệu cho một lớn một nhỏ cách nhổ lên:

“Với những sợi rau như vậy đều là khoai lang, nó ở dưới lòng đất, hãy kéo nó ra như thế này. Sau khi rút ra, hãy kiểm tra các lỗ vừa nhỗ, một số có thể bỏ sót."

Trước đây đứa trẻ chưa bao giờ nhìn thấy một cái cây bình thường, và khi nhìn thấy một cái cây xanh yên tĩnh, ngoan ngoãn như vậy khiến nó nhìn thấy rất mới lạ. Nó làm theo động tác của Điền Sơn Sơn và học được cách nhỗ khoai lang, sau khi rút thành công một tổ khoai lang, nó thậm chí còn hào hứng nắm tay Karl.

Karl cúi đầu khen "Thật tuyệt", nhưng nhìn cánh đồng rau rực rỡ, khuôn mặt anh đầy vẻ bối rối. Trước khi bị phòng thí nghiệm đó bắt cóc, anh ta cũng có gia cảnh khá tốt, anh ta có thể nhận ra và ăn những loại cây trồng tự nhiên này, chính vì hiểu biết nên anh ta cảm thấy kỳ lạ. Cần bao nhiêu khó khăn mới có thể trồng được những loại cây trồng tự nhiên tốt như vậy trên hành tinh JM?

Người đó nói: “Tôi chỉ có hành tinh mà thôi.” Ý cậu ta là gì?

Đang suy nghĩ thì hai hàng khoai lang đã được nhổ ra. Bởi vì là đất cát nên khoai lang nhỗ ra cũng không quá bẩn, Điền Sơn Sơn dẫn bọn trẻ đến bên hồ rửa sạch từng củ khoai lang rồi cất đi, công việc đã hoàn thành.

"Chỉ có nhiêu đây ?" Karl nhìn hai hàng đất trống, càng thêm khó hiểu.

Điền Sơn Sơn trả lời: "... Đúng vậy. Khoai lang có thể ăn chỉ có bấy nhiêu thôi, còn lại còn đang lớn, không thể nhổ ra được."

Kỳ thật công việc này rất dễ dàng, cũng không có chút phiền toái nào, hắn có thể tự mình hoàn thành rất nhanh, đứa nhỏ này chỉ là bị Đỗ Ca ngẫu nhiên giao cho một nhiệm vụ, bởi vì cậu ta muốn giao cho đứa nhỏ làm một việc gì đó nên tìm lí do thôi.

Điền Sơn Sơn cùng một đứa trẻ trở về nhà gỗ, những người đang xây nhà yên lặng thở phào nhẹ nhõm khi thấy cả hai đều lành lặng trở về.

"Được không?" Đỗ Dật An vẫn ngồi phịch trên ghế, nhìn có vẻ hơi chán chường, đang chơi game trên StarNet, thấy có người đi tới, mím môi nhìn về phía đĩa nói: "Đây, lấy đi, đó là công lao của chính mình đấy."

Trên đĩa trắng có ba chiếc bánh xèo hình tròn, bánh xèo không lớn lắm, người lớn có thể ăn hai miếng. Đầu tiên là đứa trẻ ngẩng đầu nhìn Karl, sau khi Karl gật đầu, nó bắt đầu cẩn thận lựa chọn.

Một lúc sau, cuối cùng nó cũng nhặt một trong số chúng. Vẻ mặt ngạc nhiên thận trọng hiện rõ trên khuôn mặt nó.

Điền Sơn Sơn nhìn, gần như muốn yêu cầu hắn mang theo ba đứa còn lại. Trẻ em lớn lên trên hành tinh này có lẽ chưa bao giờ uống những dung dịch dinh dưỡng thông thường, huống chi những món ăn nhẹ như vậy, thức ăn duy nhất giúp chúng sống sót có lẽ chỉ có những loài động vật và thực vật nguy hiểm đó.

Thật không thể tưởng tượng được rằng ở đế quốc, ngay cả những người quá lười biếng không thể tự nuôi sống bản thân cũng có thể đăng ký lên chính phủ và nhận được dung dịch dinh dưỡng cấp thấp mỗi ngày, tuy nhiên những nạn nhân vô tội này lại bị thế giới lãng quên và phải vật lộn để sinh tồn trên hành tinh nguy hiểm này.

Một lớn và một nhỏ quay trở lại nhóm của mình, và bóng dáng nhỏ bé của nó đi lại xung quanh giữa họ, chia sẻ thức ăn chúng vừa kiếm được nhờ lao động với người lớn. Sau khi xác nhận không có độc, người lớn lắc đầu nhìn cậu bé chảy nước miếng nhưng vẫn cố gắng chia chiếc bánh nhỏ thành hai mươi phần để người nào cũng được nếm thử.

Những người lớn có vẻ ngoài quái dị cúi đầu nghẹn ngào, nhưng khi ngẩng đầu lên lại mỉm cười ngồi xổm xuống, để bọn trẻ đang nhảy dưới chân để đồ ăn vào miệng.

"Ô ô..."

Tay Đỗ Dật An run lên, không khống chế được, nhìn sang bên cạnh, chán ghét nói: “Sao lại khóc?”

Điền Sơn Sơn khịt mũi, lau nước trên khóe mắt, “Không có gì đâu, cát bay vào mắt em ấy mà.”

ĐỗDật An: "..."

"Ngươi không có việc gì làm phải không? Đi lặt lòng khoai lang và dây leo vừa mới nhổ ra, tối nay xào chín, phần còn lại chặt thành từng miếng cho gà lợn ăn."

Mũi Điền Sơn Sơn có chút nghẹt thở, ngơ ngác đáp: "Ồ, được rồi."

Lúc này Đỗ Dật An lại nói thêm:“Nhân tiện, lúc cậu xào, đổ chút dầu, xào tùy thích, chỉ cần thêm chút muối thôi.”

Xào bình thường có nghĩa là gì? Điều đó có bình thường không? Điền Sơn Sơn không có tâm trạng khóc thương, những người biến dị bên đó nên vội vàng quay lại sân sau và bắt đầu làm mần móng, hắn có nên dồn hết sức lực để mua những bài hướng dẫn chi tiết nhất trên Star.com về học cách xào rau.