Chương 2

Điền Sơn Sơn vẫn ở cuối cùng, anh vẫn đang đi vòng quanh bên ngoài phi thuyền, sau khi xác định không có gì bất thường, anh cũng quay trở lại cửa cabin, nhưng khi anh đứng trước cửa, anh nghe thấy một tiếng “bốp” rất nhỏ từ dưới chân.

Như giẫm phải thứ gì đó.

Điền Sơn Sơn nghi ngờ dời ánh mắt xuống chân, nhìn xuống, khi nhìn rõ thứ mình vừa giẫm lên, sắc mặt anh lập tức trắng bệch. Khán giả đi theo góc nhìn của anh giờ phút này cũng cảm thấy tê cả da đầu, đủ loại kêu gào lời nói tràn ngập trên màn hình.

Đó là một quả trứng nhện, còn sống.

Điền Sơn Sơn vội vàng ngẩng đầu lên và hét vào mặt vài người đang chuẩn bị bước vào: “Đợi đã, đừng!!!.”

“A!” Ngay sau đó có người kêu lên một tiếng, có khán giả che mặt không dám nhìn nữa.

Ngay khi khán giả và Điền Sơn Sơn nghĩ rằng ai đó đã bị gϊếŧ, một số chủ bá đều đã lui ra ngoài , không chỉ có họ mà còn có thêm một người nữa.

Đó là một cậu thiếu niên, khoảng mười tám. Cậu mặc một bộ quần áo bình thường làm bằng chất liệu mềm mại và thoải mái, với một lọn tóc đen nhỏ, như thể cậu vừa mới thức dậy từ một chiếc giường ấm áp. Nó hoàn toàn không tương thích với mọi thứ hoang tàn và đổ nát xung quanh.

Những chủ bá đầu tiên là bị nhện biến dị tấn công, sau đó rơi xuống hố, bọn họ ít nhiều có chút chật vật, nhưng phi thuyền của thiếu niên rõ ràng càng thê thảm hơn, nhưng trên người lại không có một hạt bụi.

Lúc này, bọn họ chỉ có thể cảm tạ phòng phát sóng trực tiếp vì để bảo vệ quyền riêng tư của người khác, ngoại trừ những chủ bá, thì phòng phát sóng trực tiếp sẽ tự động mã hóa những người qua đường, bằng không khi khán giả nhìn thấy mặt thiếu niên, bọn họ cũng chỉ có ngượng cười mà thôi.

Sau khi cứu được người, cuối cùng cả nhóm quyết định quay trở về. Trên đường trở về, bầu không khí trở nên nhẹ nhõm hơn một chút, và có người bắt đầu giải thích về lịch sử của hành tinh này.

“Như chúng ta đã biết, JM Star thuộc về Đỗ nguyên soái...”

Tinh cầu bị bỏ hoang này thực sự có người sở hữu, Đỗ Nguyên soái được Bệ hạ giao cho từ nhiều thập kỷ trước. Có vẻ như những phần tử phản quốc từng chiếm đóng hành tinh này đã lấy đi tài nguyên quá mức, mới dẫn đến từ một hành tinh ban đầu có thể sống được thành bộ dáng hiện tại. Đỗ Nguyên soái cả đời chiến công hiển hách, được mọi người trong đế quốc kính trọng, nhưng nửa năm trước Đỗ nguyên soái đã bị ám sát.

Sáu tháng qua, bất kể là Đỗ gia, quân đội hay hoàng thất đều dốc hết sức tìm kiếm tung tích của Nguyên soái, nhưng cuối cùng đều không thu hoạch được gì. Vì vậy, một tuần trước, nhà họ Đỗ đã chính thức tuyên bố Nguyên soái qua đời.

Thiếu niên đi theo mấy cái mỏ neo đang yên lặng nghịch con dấu vàng, nghe vậy liền ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt.

Lời giải thích của chủ bá vẫn đang tiếp tục.

Sau khi nguyên soái qua đời, mối quan tâm tiếp theo của ngoại giới không gì khác hơn là vấn đề phân chia tài sản thừa kế. Đỗ Nguyên soái tổng cộng có năm người con, người lớn nhất có thể chất SS và tinh thần S. Anh ta đã nhập ngũ và bắt đầu cuộc hành trình giống như cha mình; lão nhị xinh đẹp, thông minh, hiện là ngôi sao số một số hai trên tinh võng; lão tam là thiên tài kinh thương, ngay khi tốt nghiệp, anh ta đã nhiều lần gây náo loạn trong giới kinh doanh, so sánh với ba đứa đầu tiên, đứa thứ tư chỉ có hơn chứ không kém, anh ấy mới mười tám tuổi mà đã có thể thiết kế cơ giáp S, nghe nói gần đây anh ấy đang nghiên cứu chế tạo siêu cơ giáp S.

Tuy nhiên, bốn vị thiên tài trẻ tuổi này là được Nguyên soái nhận nuôi, họ đều là con của đồng đội hoặc cấp dưới của nguyên soái đã chết trong khi thi hành nhiệm vụ.

Tuy bọn họ không phải con ruột, nhưng xét thành tích hiện tại của bọn họ, có thể thấy Nguyên soái đối xử với bọn họ không khác gì con đẻ của mình.

Còn đứa út bị xem là phế vật mới là con ruột của nguyên soái. Thỉnh thoảng, trên mạng lưới tinh võng còn tung tin tức, nói rằng đứa trẻ này không chỉ ghen tị với các anh chị em của mình, mà còn thích gây rắc rối và hoành hành ngang ngược, không một ai có ấn tượng tốt với cậu.

Việc phân chia tài sản thừa kế do người đứng đầu nhà họ Đỗ quyết định, bốn người đầu tiên đều nhận được tài nguyên tốt, mà tinh cầu bị bỏ rơi này lại được chia cho đứa nhỏ tuổi nhất.

“Người nhỏ tuổi nhất hình như tên là Đỗ…” Chủ bá cười nói, “Xin lỗi, tôi không nhớ tên cậu ấy, dù sao bốn người đầu tiên đều rất xuất sắc.”

Mưa đạn nhao nhao phát ra “Hiểu” và “Ta cũng không nhớ”.

“Đỗ Dật An.” Người thiếu niên nãy giờ vẫn im lặng đột nhiên nói ra một cái tên.

Tất cả mọi người đều sửng sốt, còn chưa kịp nói gì thì một con dị thú hình rắn to lớn xẹt ngang qua tầm mắt. Lặng yên không một tiếng động, như thể đó chỉ là ảo giác của mọi người.

Đầu óc mọi người trở nên trống rỗng, màn hình tràn ngập chữ “Chạy đi” cho đến khi mỏ neo đầu tiên chú ý đến, rồi cuối cùng cũng đánh thức được thần trí của mọi người trở lại, từng người một hướng chạy về phương hướng mà họ đến.

Bầu không khí thoải mái bất quá chỉ là giả dối. Động tĩnh chạy trốn của họ quá lớn, dần dần thu hút nhiều thứ hơn. Càng tuyệt vọng hơn chính là, cơ giáp cấp S trên tinh cầu này căn bản không là cái thá gì, những dị thú kia phun ra nọc độc, có thể ăn mòn vỏ ngoài của cơ giáp.

Một chương trình phát sóng trực tiếp về thám hiểm sắp trở thành một chương trình phát sóng trực tiếp về cái chết.

Một số ít người cuối cùng đã chạy trốn đến khu vực lân cận phí thuyền của họ, và chỉ cần họ leo lên là có thể rời đi.

Tuy nhiên, tinh cầu này đã chứng minh bằng sức mạnh của nó: đây không phải là nơi mà ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi.

Con dị thú hình rắn lại lần nữa xuất hiện, và đám người bị ép buộc phải tản ra, nó kéo cái đuôi dài của mình và trượt trên mặt đất một cách dễ dàng tràn đầy sát khí.

Người ở gần hơn là Điền Sơn Sơn người này đã dùng tay đập vào bắp chân nhũn ra của mình nhiều lần, rồi bắt đầu liều mạng bỏ chạy. Anh nhìn thấy cậu thiếu niên mà bọn họ nhặt được đứng tại chỗ không nhút nhít, nghiến răng nghiến lợi hét lớn: “Chạy đi! Lên phi thuyền!”

Có lẽ anh là người chạy đi đầu tiên, hoặc có thể là trên người anh có mùi gì đó không nên có, con dị thú kia không phụ lòng mong đợi của những người khác mà đuổi theo anh.

Điền Sơn Sơn đã xuất ra tốc độ nhanh nhất trong cuộc đời anh ta, và anh đã chạy một quãng đường rất dài, ngay khi anh không nghe thấy tiếng trượt, và không thấy bóng dáng của con dị thú nữa.

Đột nhiên, một cái bóng phủ lên phía trước. Đó không phải là một gò núi.

Đối mặt với con quái vật khổng lồ, Điền Sơn Sơn không còn can đảm để chống đỡ, tuyệt vọng trượt dài trên mặt đất và lựa chọn nhắm mắt trước khi cái chết ập đến.

Lưỡi kiếm sắc bén xuyên qua không khí, xuyên qua da thịt, máu văng tung tóe.

Điền Sơn Sơn nín thở, nhưng sau vài giây trôi qua, trên người anh không có cảm giác đau đớn kịch liệt.

Anh mê mang mở mắt ra, chỉ thấy rằng đầu của con quái vật giống như gò núi đã bị một cành khô đâm xuyên qua, mà phía sau con quái vật chính là thiếu niên vốn nên thừa cơ mà chạy lên phi thuyền.

Cậu thiếu niên tóc đen có khuôn mặt đẹp như minh tinh, ngũ quan xinh đẹp, một đôi mắt đặc biệt trong veo, vô hại và nhu nhược như một con nai trong rừng. Một thiếu niên xinh đẹp như vậy đột nhiên xuất hiện trong khung cảnh hoang vu như vậy, giống như đóa hoa hồng nở giữa sa mạc.

Quá hào nhoáng.

Thiếu niên đứng bên cạnh xác của một con dị thú to lớn hơn mình gấp mười lần, vẻ mặt bình tĩnh, giữa hai lông mày vẫn còn có phần ngái ngủ.

Cậu nhướng mày nhìn Điền Sơn Sơn, giọng điệu buông lỏng: “ Ngươi không sao chứ? Còn có thể đứng lên sao?”

Thiếu niên tóc đen, chính là Đỗ Dật An, nhìn thấy người trước mắt sợ tới mức nói không nên lời, cũng không có gì ngạc nhiên thu dây leo trên tay xuống. Cổ tay mảnh khảnh dùng chút lực, cành cây khô dính trên đầu con quái vật dễ dàng rút ra tạo ra một âm thanh nhớp nháp khiến người ta nổi da gà.

Cậu cũng không tiếp tục nhặt cành cây khô, mà dứt khoát đá mạnh lên một hòn đá, đập trúng cành cây khô, khiến nó đâm sang một hướng khác.

Âm thanh quen thuộc xuyên qua không khí theo sau là tiếng kêu của con dị thú sắp chết kêu lên.

Cổ Điền Sơn Sơn quay một cách máy móc, lập tức trừng lớn hai mắt. Một con khác có kích thước lớn hơn, ban đầu là muốn biết loại dị thú nào có nọc độc phun ra có thể ăn mòn cả cơ giáp S, nhưng nhưng bây giờ...

Hắn mấp máy môi nhìn thiếu niên: “Ngươi. . . À không, ngài, ngài là ai?”

“Ta?” Đỗ Dật An cười đưa ra con dấu, “Ta là tinh chủ của tinh cầu này.”

Ấn dưới đáy khắc một cái tinh cầu, ở trung tâm tinh cầu tên: Tấn Minh