Chương 16



Việc xây dựng lại vẫn là một ngôi nhà gỗ, nhưng có nhiều kiểu nhà gỗ đẹp hơn, và ngôi nhà mới mà Đỗ Dật An dự định xây là một ngôi nhà nhỏ kiểu Trung Quốc.

Những thân dây leo dai và cứng được dùng làm hàng rào, gỗ thô xẻ thành từng ván gỗ, các mép thô được mài nhẵn, chế tác thành cửa đỏ son cùng chạm cửa sổ hoa rỗng, sau đó dùng vòm tròn dẫn ra sân sau. Áo giáp da được chia cắt , cắt thành một lân giáp khối và xếp gọn gàng, cố định trên nóc nhà, thấy thế mái ngói. Cuối cùng là mái hiên treo bằng thực vật biến dị loại cỏ chuông màu xám cổ xưa được hái từ thiên đường thực vật biến dị để tạo màu cho bức tường gỗ.

Trong thế giới tính tế có rất nhiều vật liệu và công cụ xây dựng, bất quá chỉ trong vòng hai giờ, một ngôi nhà nhỏ kiểu cổ đã được xây xong.

Điền Sơn Sơn đứng trước cửa, ngơ ngác, ánh mắt run rẩy. Cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp cũng có biểu hiện giống anh.

Một tiếng nổ vang lên trong phòng phát sóng trực tiếp yên tĩnh: “??? Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tôi mới đi học có hai khóa. Những tòa nhà cổ kính đến từ đâu? Chủ bá có thể giải thích được không?”

Điền Sơn Sơn cũng muốn hỏi rốt cuộc là chuyện gì xảy ra! Đỗ Dật An đang bận, anh ở một bên cứ dùng tay chân lần lượt đưa đồ cho lão đại, các loại lão đại đã nói, cuối cùng anh cũng nhận ra có gì đó không ổn.

Điền Sơn Sơn nhìn Đỗ Dật An với đôi mắt nóng bỏng, ai ngờ người nọ lại nói: “Ừ... coi như cũng tạm được, tạm thời ta sẽ sống ở đó.”

Thấy anh vẫn đứng yên, cậu thúc giục: “Sao ngươi lại đứng đó? Hãy dọn đồ vào phòng đi.”

“ Đỗ Đỗ ca, ta, ta...” Điền Sơn Sơn vỗ vào mặt anh mấy cái, mới có thể nói rõ ràng, thanh âm run run, “Cái này, đây thật sự là em có thể sống sao? Em cảm thấy mình không xứng.....”

“?” Đỗ Dật An đang định nói chủ bá này đang làm điều ngu ngốc gì, nhưng chợt nhớ ra rằng tại nơi thế giới sơ thủy này, kiến trúc kiểu Trung Quốc là một lịch sử rất cổ xưa. Nhưng nó không thành vấn đề? Một ngôi nhà, không phải chỉ để ở thôi sao?

Anh nhìn về phía màn hình không ngừng chuyển động không ngừng hét lên, thỉnh thoảng xen vào một hai câu: “Một tòa nhà như thế này có nên xuất hiện trong viện bảo tàng không?”

“Đúng rồi, chủ bá, anh không xứng!!! “, nhưng điều khiến Đỗ Dật An chú ý cuối cùng chính là câu nói đó:

“Đỗ ca! Đỗ ca nhìn tôi, nhìn tôi! Tôi vừa cho giáo sư của chúng ta xem! Ông ấy muốn bỏ ra rất nhiều tiền để mua bản vẽ thiết kế!”

Ừm? Đôi mắt của Đỗ Dật An hơi nheo lại, cong thành hình trăng lưỡi liềm, dường như cậu đã tìm ra một cách làm giàu khác.

-

Học viện quân sự hoàng gia.

Trong giờ nghỉ trưa, Đỗ Ôn Vân đến ký túc xá của Lý Phỉ tìm anh, ký túc xá Lý Phỉ đã cho phép hắn nên hắn có thể trực tiếp vào, sau khi vào trong hắn có chút ngoài ý muốn, hôm nay Lý Phỉ không có ở đây tập luyện thêm, mà là đang ở đó xem Video.

“A Phỉ, anh đang xem cái gì vậy?”

Nghe được giọng nói của Đỗ Ôn Vân, Lý Phỉ vô thức muốn chặn người trên màn hình sáng, nhưng rất nhanh anh nhận ra khuôn mặt người này mơ hồ, thay đổi rất lớn so với trước, hẳn là không nhìn thấy được.

Lý Phỉ trả lời: “Một chủ bá thôi. Năng lực thực hành của cậu ấy khá mạnh.”

Sau khi từ JM Star trở về, anh không tránh khỏi để ý quá nhiều đến Đỗ Dật An, điều đầu tiên anh xem là bản phát sóng trực tiếp ngày mà những chủ bá cùng nhau đến JM Star để tìm chết và gặp Đỗ Dật An. Anh ấy cũng chú ý đến một người tên là Điền Sơn Sơn. Khi chủ bá đổi tên phòng phát sóng trực tiếp và âm thầm đẩy một video từ tài khoản mới tạo, sau đó anh mới để ý đến.

Sau khi xem video và buổi phát sóng trực tiếp ngày hôm nay, Lý Phỉ mới nhận ra Đỗ Dật An thực sự là người khiêm tốn đến mức nào.

Đỗ Ôn Vân nghe đến từ “chủ bá” đã không còn hứng thú nữa, nửa câu sau khiến hắn có chút khó chịu. Có kỹ năng thực hành rất mạnh? Nó mạnh đến mức nào? Có thể mạnh hơn chính mình sao? Tại sao gần đây con chó nào cũng có thể nói chuyện?

Nhưng trên mặt hắn vẫn là nụ cười nhàn nhạt nói: “Thật sao?”

“Ừ.” Lý Phỉ gật đầu, thấy Đỗ Ôn Vân nhìn về phía màng hình, vội vàng tắt phát sóng trực tiếp, hỏi: “Ôn Vân, ngươi tới gặp ta làm gì?”

Đỗ Ôn Vân Thư hồi tầm mắt, nụ cười trên mặt cũng dần dần đắng chát xuống, “Đúng vậy, mẹ em gần đây bị bệnh, bác sĩ không thể tìm ra nguyên nhân, nhưng tình trạng của bà rất nặng. Ông Lý không phải biết một dược sư từ Hành tinh Y sao? Em có phải hay không phiền toái anh, có thể cho em một lời giới thiệu được không?”

“Đương nhiên.” Lý Phỉ đồng ý không cần suy nghĩ.

Tuy nhiên, khi đi theo Đỗ Ôn Vân và gặp mẹ Đỗ, anh biết rằng dược sư bậc thầy căn bản không thể giải quyết được vấn đề.

Trong số bốn người con nuôi của Đỗ gia, ngoại trừ đứa lớn nhất được đón về khi còn bé, ba người còn lại đều mang họ cha ruột, trong đó Đỗ Ôn Vân là người đặc biệt nhất trong bốn người.

Cha ruột của Đỗ Ôn Vân cũng họ là Đỗ, nhưng hắn lại không được coi là trẻ mồ côi, bởi hắn ta còn mẹ. Khi cha ruột qua đời, mẹ Đỗ không thể chịu nổi nỗi đau đớn và suy sụp tinh thần, thậm chí không thể tự chăm sóc bản thân chứ đừng nói đến việc chăm sóc cậu con trai nhỏ. Chính Đỗ Ôn Vân, lúc đó mới ba tuổi, đã tự mình tìm kiếm sự giúp đỡ và tìm thấy Nguyên soái. Cậu con trai nhỏ từ nhỏ đã ngoan ngoãn, nhạy cảm và thông minh, việc nhận nuôi sau đó là chuyện đương nhiên.

Vì cùng họ Đỗ nên Đỗ Ôn Vân từng bị ngoại giới coi là con hoang của Nguyên soái, sau này Nguyên soái đích thân làm rõ sự việc, trong khi người ngoài than thở về lòng tốt của Nguyên soái thì họ cũng có sự so sánh lần đầu tiên con út và con nuôi với nhau.

Sau khi Đỗ Ôn Vân sống ở Đỗ gia được ba năm, mẹ Đỗ dần dần khôi phục thần trí, nhưng thân thể lại luôn rất yếu ớt, cho nên Đỗ Ôn Vân vẫn ở lại Đỗ gia, nguyên soái cũng rất rộng lượng, chưa bao giờ cản trở hai mẹ con gặp mặt.

“Đinh”, cửa phòng đặc biệt mở ra hai bên, trong phòng vô trùng chỉ có một chiếc giường lớn, mẹ Đỗ nằm ở trên đó.

Lý Phỉ và Đỗ Ôn Vân đã thay quần áo cùng nhau bước vào cửa, khoảng cách càng gần, Lý Phỉ nhanh chóng nhìn rõ bóng người trên giường.

Đồng tử Lý Phỉ hơi giãn ra, lời chào đã chuẩn bị sẵn nghẹn lại trong cổ họng, anh thường xuyên tới Đỗ gia gặp mẹ Đỗ và Đỗ Ôn Vân, trong trí nhớ của anh, người phụ nữ đó vừa như nhược vừa tao nhã, nguoi trước mắt và người anh đã từng gặp hoàn toàn không giống nhau.

Nếu không phải Đỗ Ôn Vân đưa anh tới đây, Lý Phỉ không thể tin được đây chính là Đỗ phu nhân.

Thứ trên giường bệnh giống một bộ xương và một đống thịt thối hơn là một con người, khuôn mặt hoàn toàn trũng xuống, tứ chi khô héo, không biết thân thể bị thương ở đâu, mơ hồ toát ra mùi thối rữa. Đây là bệnh gì? Bệnh gì có thể làm cho con người trở thành bộ dạng này mà người vẫn chưa chết?

Lý Phỉ cảm thấy choáng váng.

Lúc này, bác sĩ trực trên giường bệnh thở dài với Đỗ Ôn Vân rồi đưa màn hình điện tử trong tay cho hắn ta, “Đây là báo cáo mới được phát hiện, chúng tôi đã xét nghiệm máu tủy xương và cuối cùng đã phát hiện ra manh mối. Hãy nhìn xem. “

Bàn tay tiếp nhận màn hình điện tử run rẩy, Lý Phỉ cảm thấy đau khổ, anh muốn hỏi bác sĩ về bà Đỗ , làm thế nào bà có thể lấy máu tủy nếu yếu như vậy, nhưng khi nhìn vào người có đôi mắt lồi ra trên giường bệnh., anh lại nuốt lời.

“Bức xạ? Làm sao có thể có bức xạ?” Đỗ Ôn Vân lật xong báo cáo, thật không thể tin được, buồn cười nhất là có hơn chục loại bức xạ chồng lên nhau.

Bác sĩ lắc đầu, bọn họ cũng không hiểu được điều này, bệnh nhân rõ ràng chưa từng rời khỏi tinh cầu thủ đô, làm sao có thể gặp phải ô nhiễm phóng xạ? Và nếu thực sự có nguồn phóng xạ nguy hiểm như vậy thì làm sao chỉ có bà Đỗ mới là người gặp nạn? Mọi người ở hành tinh thủ đô sẽ phải chịu đựng khó khăn. Và điều kỳ lạ nhất là bọn họ mỗi ngày tiếp xúc với bệnh nhân cũng không hề bị ảnh hưởng.

Bác sĩ muốn nói đây có thể không phải là bệnh tật, mà là lời nguyền rủa, nhưng khi nghĩ đến nghề nghiệp của mình, ông lại không nói ra phỏng đoán không đáng tin này.

Sắc mặt Đỗ Ôn Vân mặt tái nhợt, hắn nhìn về phía Lý Phỉ, Lý Phỉ vạn phần đau lòng, anh biết rất rõ dược sư mà ông anh biết không thể chữa khỏi căn bệnh quái lạ này, nhưng anh lại không đành lòng phá vỡ hy vọng của người mình thầm yêu, hắn chỉ có thể nói rằng có thể vẫn còn tí ti hi vọng.