Chương 14

Không ít người nhao nhao phụ họa.

Nhưng chẳng bao lâu, làn đạn dày đặc vô tình giảm bớt mà lượng người xem lại chỉ tăng lên, khi hai người Đỗ Dật An bắt đầu dùng bữa, làn đạn giảm xuống chỉ còn hai hoặc ba trường hợp.

“Cứu với! Xin chủ bá, làm ơn tắt cưỡng chế năm giác quan đi! Cảm giác nếm được mà không ăn được quá là tra tấn!”

“Tôi nhìn lại số dư của mình, khi tỉnh táo lại, tôi đã thiếu 20.000 tình tệ. Đây có phải là sự trả thù của chủ bá không? [Khϊếp sợ.jpg]”

“Đáng chết! Đỗ ca này thật quỷ quyệt!”

Cuối cùng sau khi vượt qua giai đoạn ăn tối một cách khó khăn, làn đạn lại hoạt động trở lại và không còn là một đống những lời chửi bới như lúc đầu nữa. Vừa rồi có người đang thảo luận về trình độ nấu món bít tết, còn có người thì đang mong đợi xem Đỗ ca sẽ làm gì.

Sau khi thu dọn đồ đạc và đóng cửa kĩ càng, Đỗ Dật An và Điền Sơn Sơn đi ra ngoài.

Điền Sơn Sơn bật đèn lên, anh có chút sợ hãi, sợ có thứ gì đó đột nhiên từ trong bóng tối nhảy ra, nên mở phạm vi chiếu sáng ra phạm vi rộng hơn, để trực giác của anh có thể nhìn rõ môi trường xung quanh hơn trong buổi phát sóng trực tiếp. Đây vẫn là cảnh tượng hoang vu, khi bọn anh đi qua thì không phải cát đá cũng là phế tích hài cốt.

Cảnh vật xung quanh cực kỳ yên tĩnh, quỷ dị đến mức bạn không nghe được bất kỳ âm thanh của sinh vật nào.

Cái lạnh lẽo do gió đêm mang đến khiến mọi người đang xem phát sóng trực tiếp đồng loạt co rúm lại, không dám lớn tiếng. Rốt cuộc, màn hình dừng lại.

Dưới ánh đèn, trước mặt đột nhiên xuất hiện một mảng xanh lá rộng lớn. Dọc đường đều là cát vàng và cây khô, nhưng đột nhiên ở đây lại xuất hiện một ốc đảo, không biết là do ánh sáng và cảnh vật xung quanh phủ lên hay là do nguyên nhân nào khác, khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp theo bản năng cảm thấy màu xanh này đẹp một cách lạ lùng.

Nhưng vào lúc này, Đỗ ca lại ra chỉ thị cho Điền Sơn Sơn: “Vào đi.”

Các giác quan của Điền Sơn Sơn đều được kết nối với phòng phát sóng trực tiếp, bắp chân của anh lúc này đã run rẩy, khán giả cũng run rẩy theo anh.

Sau đó chủ bá bày tỏ nỗi lòng của một số bộ phận người xem: “Không, không được đâu. Đỗ ca?”

Đỗ Dật An lộ ra nụ cười vô hại: “Yên tâm, ngươi không chết được.”

“ Đm! Thật sự không xảy ra chuyện gì đúng không?”

“ Chủ bá, đừng đi! Bên trong thật sự rất không an toàn, lỡ như xảy ra chuyện gì thì sao?”

“ Dừng lại ở đây đi, đừng vào, người nhát gan không dám nhìn.”

Mặc kệ người xem có nguyện ý hay không, Điền Sơn Sơn cắn răng, nghe lời tiến về phía ốc đảo. Vừa bước vào, anh đã nghe thấy một tiếng “ù ù” chính là âm thanh do muỗi tạo ra, anh kìm nén tiếng thét, nhắm mắt tiến về phía trước hai bước.

“Dừng lại, đứng ở đây.” Đỗ Dật An theo tới, lấy dụng cụ mới làm ra, nhìn xung quanh, “Giúp tôi thắp sáng trong khi tôi chặt hai cái cây.”

Điền Sơn Sơn vốn tưởng rằng mình sẽ bị dùng làm mồi nhử liền thở phào nhẹ nhõm rồi chiếu đèn về phía Đỗ Dật An. Ngay khi đèn được chiếu qua, da đầu anh ta nổ tung.

Người xem trong phòng phát sóng trực tiếp đồng thời cảm thấy da đầu tê dại.

“Chết tiệt! Cái thứ vừa mới chuyển động là gì vậy?”

“Dây leo? Hay là rễ cây? Có lẽ là thực vật biến dị, không biết là cấp bậc gì.”

“Ôi, đáng sợ quá, cứu mạng a....tôi thực sự muốn rời đi, nhưng tôi lại muốn tiếp tục xem.”

“Chắc hẳn không chỉ là... bạn biết đấy, nhiều loài côn trùng có tính hướng sáng. Đèn của chủ bá mở sáng như vậy, trời ơi!”

“Ahhhhhh!!”

Quả nhiên, thân ảnh côn trùng xuất hiện dưới ánh đèn rực rỡ. Thứ đầu tiên xuất hiện trên máy ảnh là một con rết đỏ có hình dáng đặc biệt đang tránh ánh sáng, nó có màu đỏ cực kỳ rực rỡ và vừa nhìn đã biết nó cực độc. Nơi con rết tránh vừa đúng là nơi Điền Sơn Sơn đang đứng, và chân của nó thậm chí còn cọ vào mũi giày của anh.

Điền Sơn Sơn vốn đã bị doạ sợ, anh ta còn chưa kịp hét lên thì đã có thứ gì đó từ cách đó không xa lao tới, một bóng đỏ xẹt qua. Điền Sơn Sơn hoảng sợ, chiếu ánh đèn về phía bóng tối, chỉ thấy con rết đã bị đính vào một mảnh kim loại phủ đầy rêu, hàng trăm đôi chân không ngừng chuyển động, các khớp trên cơ thể không ngừng uốn éo. Và cuối cùng nó dừng lại trong vài giây.

Mà thứ được đính vào người nó chỉ qua là một cái gai nhìn qua trông như được tiện tay nhặt từ một bụi gai gần đó.

“Chậc, bật đèn lên.” Một thanh âm vang lên kéo tâm hồn mềm yếu của Điền Sơn Sơn và toàn bộ phòng phát sóng trở lại.

Ánh sáng đột nhiên chiếu trở về, thiếu niên đứng trong ánh sáng, có lẽ là do kỹ năng chiếu sáng của chủ bá quá kém, ánh sáng chiếu vào mắt cậu ta, khiến cậu ta vô thức đưa tay lên che chúng lại, với một nụ cười nhàn nhạt trên môi.. Tuy rằng nhìn không rõ lắm, nhưng vào lúc này rất nhiều người vẫn là điên cuồng tâm động.

Năm giác quan đan xen với nhau, khiến họ có cảm giác như gặp nguy hiểm và được người đó cứu, rồi từng người không khỏi thốt lên: “Mẹ kiếp! Cậu ta đẹp trai quá!!!”

Đỗ Dật An cuối cùng chặt hai cái cây, gϊếŧ chết mấy con côn trùng biến dị, không có giá trị thì ném ở đó, có giá trị thì để Điền Sơn Sơn mang về. Điền Sơn Sơn đeo năm lớp găng tay bảo hộ trước mới dám đưa con bướm ma đột biến vào không gian.

Khi anh quay lại thì đã không còn sớm, đồ đạc đã chất đống trước nhà gỗ, Điền Sơn Sơn quay lại phòng để trả lời cư dân mạng đang điên cuồng hỏi thăm thông tin về Đỗ Ca, còn Đỗ Dật An thì đi xem xét vườn rau.

Hạt giống rau giữa các vì sao đã được cải tiến, chu kỳ sinh trưởng ngắn hơn, giống như các loại rau thông thường có thể thu hoạch trong một tuần. Nhưng khoảng thời gian này đối với Đỗ Dật An vẫn là hơi lâu, cậu ăn hoài thịt động vật lạ sẽ chán, trực tiếp mua trên Star Network cũng không có thỏa đáng nên cậu đã đến Trung tâm hành tinh.

Vừa đến nơi, Đỗ Dật An mới chú ý đến hai bông hoa cậu trồng trước đó.

Những bông hoa có màu xanh huỳnh quang, không biết hoa đẹp đến thế hay đã trải qua quá trình thay đổi khi ở gần dòng suối thánh, chúng tỏa ra ánh sáng mờ ảo bên cạnh thân cây khô héo. Khi Đỗ Dật An đến gần, nó nhẹ nhàng chập chờn.

“Ừ?” Đỗ Dật An chọc những cánh hoa mang theo hóa văn, ngẩng đầu nhìn thân cây khô héo, “Ở đây cũng không có gió. Sao vậy, anh vui mừng vì tôi đến à?”

Vẫn không có phản hồi.

Sau khi Đỗ Dật An tự giải trí xong, cậu uống một giọt nước suối rồi lại rời đi.

Một lúc lâu sau, một tồn tại nào đó mơ hồ tỉnh lại, nói ra những lời không ai có thể nghe thấy: “Ta không có.”

Lời nói rơi xuống cánh hoa, những bông hoa màu xanh huỳnh quang nhanh chóng héo tàn và sinh ra hạt giống, ở những nơi không có gió hạt hoa rải rác khắp mặt đất, chẳng bao lâu sau, những bông hoa này sẽ nở biến nơi này thành một vùng đất hẻo lánh xinh đẹp.

Tác giả có lời muốn nói:

Công: Ta thực sự không có chờ ngươi tới, đó chỉ là phép lịch sự mà thôi.

------------------------

Tiểu Hoa có vài điều muốn nói: À là lần trước mình dịch bằng điện thoại nên mình thấy đánh bằng điệ thoại hơi nản, thì hiện tại mình mới mua máy tính thì mình sẽ ra truyện thường xuyên và nếu mình có dịch sai chỗ nào thì mọi người thông cảm và mình sẽ cố gắng khắc phục hơn cảm ơn mọi người đã ủng hộ :))