Chương 12

Một giờ sau, mưa tạnh, Đỗ Dật An vặn eo từ trong nhà đi ra, uể oải ngáp một cái. Những người ngoài phòng không hẹn mà cùng thả nhẹ động tác, cẩn thận liếc nhìn vẻ mặt của lão đại xem có khó chịu hay không. Rốt cuộc, cách đó không xa, có một ví dụ điển hình đang ngồi trên một tảng đá với vết máu trên ngực.

Chỉ có Điền Sơn Sơn mới dám tiến tới cùng với Đỗ Dật An trao đổi.

Đỗ Dật An ngồi trước cửa, từ nút không gian lấy ra một loại trái cây ngoại lai, tùy ý lau lên quần áo, một bên nghe Điền Sơn Sơn kể về lần cuối cùng hắn phát sóng trực tiếp ăn cơm trên tinh cầu này, vừa xem người còn tự bế Lý Phỉ.

Ai bảo hắn ta này nhiều lời thế? Chỉ cần hắn không biết xấu hổ biết có một chút đúng sai, từ nay về sau hắn sẽ phải sống trong cảm giác áy náy, hối hận và khó chịu chứ đừng nói đến việc dám nói một lời nào trước mặt cậu nữa. Điều đó còn tra tấn hơn nhiều so với việc để hắn ta trực tiếp chết.

Chậc chậc, cai quả này thật khó ăn. Khi nào cậu có thể ăn những thức ăn bình thường?

“Sao, làm sao vậy? Đỗ ca, có phải hay không ta chia không hợp lý?” Điền Sơn Sơn rụt cổ khi thấy Đỗ Dật An cau mày.

“Không có gì.” Đỗ Dật An cất trái cây chưa ăn xong sang một bên, “ Cậu vừa nói gì cơ?”

Điền Sơn Sơn lại nói: “Lần phát sóng trực tiếp vừa rồi, chính là đoạn ăn thịt nướng, phần thưởng chia làm ngài bảy ta ba, không, không, không, ngài muốn chia thế nào cũng được.”

Phần thưởng phát sóng trực tiếp? Có thể có bao nhiêu? Đỗ Dật An xua tay: “Sao cũng được.”

“Ding Ding”, âm thanh thông báo chuyển khoản đến. Đỗ Dật An ấn chiếc vòng tay nhìn thoáng qua, sau đó sửng sốt, sau đó nghi hoặc nhìn Điền Sơn Sơn: “Anh không có chuyển sai à?”

“Có lẽ là không?” Điền Sơn Sơn không rõ Đỗ Dật An đang ám chỉ cái gì, anh vẫn là giữ lại 20% cho mình. Có lẽ nên giao mười phần trăm cho Đỗ ca?

Đỗ Dật An nhìn số chữ trên vòng tay, lại nhìn đám người bận rộn bên ngoài, ánh mắt phức tạp: “Không nhìn ra, ngươi vẫn là một mỏ neo lớn sao?”

Điền Sơn Sơn mới kịp phản ứng nhận ra Đỗ Dật An có thể đã hiểu lầm. Đó là vì bọn họ đã tìm đường chết nhưng anh lại không chết, lượng người xem đông đảo mới có được khoảng thú nhập như vậy. Đổi lại bình thường thì không thể như vậy.

Ngày hôm đó trong phòng phát sóng trực tiếp có mấy tỷ người, cuối cùng người duy nhất trong phòng phát sóng trực tiếp cũng chỉ có mình anh, không tính tiền hoa hồng của nền tảng, anh nhận được 100 triệu. Thành thật mà nói, Điền Sơn Sơn khi nhìn thấy số tiền này không cao hứng lắm mà càng bối rối hơn.

Xung quanh đều có người nịnh nọt anh, hôm đó có mấy người dẫn chương trình đều bày rõ trên mặt bất mãn với anh, không có ai đề cập đến việc đã bỏ rơi anh ta, nhưng ngoài mặt đều giả vờ ủng hộ anh. Đặc biệt là anh họ của anh. Ngày anh trở về, trong lòng đều âm dương quái khí, nói anh may mắn, nếu không anh đã không đạt được như bây giờ.

Nếu không? Chẳng lẽ anh họ của anh hy vọng anh xui xẻo chết dưới miệng dã thú? Sau này, anh họ dường như nhận ra mình đã nói sai, cố gắng lấy lòng anh ta bằng nhiều cách, tới bây giờ vẫn yêu cầu anh phát sóng trực tiếp cùng mình.

Anh đã từ chối, và anh họ của anh ấy ngay lập tức quay lưng lại với anh và bắt nhịp trong phòng phát sóng trực tiếp của anh ấy, ngụ ý rằng phần sau của anh trên JM Star hoàn toàn chỉ là một màn diễn. Anh thực ra đã đến một hành tinh khác một cách an toàn, chỉ giả vờ ở nơi hoang dã. Nhiều người thực sự tin vào những điều vô nghĩa đó và ngày càng có nhiều nghi ngờ hơn.

Sau đó, Điền Sơn Sơn nhận được thông tin liên lạc của Đỗ Dật An. Anh ta đến đây không chỉ để trả ơn Đỗ Dật An mà còn ý tứ khác là trốn khỏi tinh cầu thủ đô.

Sau khi nghe Điền Sơn Sơn giải thích, Đỗ Dật An cũng minh bạch rằng cần phải có tính thời sự cao, càng thu hút được nhiều người xem thì nội dung phát sóng trực tiếp phải càng thú vị, tốt nhất là phải có thăng trầm thì mới có tiền lời kết xù. .

Suy nghĩ một lát, Đỗ Dật An nhìn Điền Sơn Sơn hỏi: “Ngươi cảm thấy cải tạo một tinh cầu bỏ hoang, trồng rau, nuôi thú ở đây là một chủ đề sao?”

Đôi mắt của Điền Sơn Sơn dần dần mở to, có lẽ anh ta không cần phải quay lại tinh cầu thủ đô?

80 triệu mới có được đã được Đỗ Dật An nhanh chóng chi tiêu. Lần này cậu mua thêm hai con robot dọn dẹp, số tiền còn lại cậu mua vật liệu tháp tín hiệu để cậu có thể tự mình chế tạo, sau này sẽ có nhiều cơ hội mua bán đồ đạc, tín hiệu ổn định là điều cần thiết.

Trước khi trời tối thì Đoàn đội Ninh gia cuối cùng đã hoàn thành xong công việc, cân nhắc Đỗ Dật An khả năng sau này còn có thể bán ra, Ninh Địch mạnh dạn cùng cậu thương lượng hợp tác, thành công hứa hẹn sẽ liên hệ hắn trước khi có được vật liệu dị thú. Sao đó hài lòng rời đi, thuận tiện để lại cho ông nội và cháu trai nhà họ Lý thuận buồm xuôi gió.

Lão Lý cũng phải rời đi, ông đến đây chỉ là để đảm bảo an toàn cho Đỗ Dật An, hiện tại Đỗ Dật An không cần ai bảo vệ, cộng thêm mâu thuẫn giữa cháu trai ông và Đỗ Dật An, ông không dám ở lại thêm nữa, đề phòng cháu trai của ông ấy… Vạn nhất cháu trai lại phát điên, ông không thể tưởng tượng được hậu quả.

Trước khi rời đi, Lý Phỉ cả ngày không nói một lời nhìn Đỗ Dật An nghiến răng nghiến lợi nói: “Yên tâm, ta nhất định sẽ trả nợ cho ngươi.”

Đỗ Dật An cười hắc hắc, nhìn hắn một cái: “Ngươi muốn lấy cái gì đổi? Mạng của ngươi? Ta không quan tâm những thứ rẻ tiền như vậy.”

Lý Phỉ nắm chặt hai tay, nghiến răng nghiến lợi cơ hồ gần như chảy máu, nhưng lại không thể nói được một lời nào để phản bác. Cuối cùng đến phiên han ta bị coi thường, và mọi thứ ngày hôm nay dường như đều chứng minh rằng hắn ta thực sự vô năng.

Hắn bị gia gia kéo lên phi thuyền, mới rốt cuộc tháo bỏ hết khí lực toàn thân. Thông qua cửa sổ, hắn có thể thấy ngôi nhà gỗ đơn giản ngày càng nhỏ hơn khi tàu vũ trụ khởi động, và sau đó toàn bộ hành tinh màu vàng xám ngày càng nhỏ.

Trên phi thuyền có một khoang trị liệu, Lý Phỉ nằm ở trong đó, ý thức dần dần mơ hồ. Hắn ta dường như đang mơ, hoặc chỉ đang nhớ về quá khứ. Ví dụ, mỗi lần gặp Đỗ Dật An đều cảnh báo cậu đừng gặp rắc rối, hắn không muốn gia gia của mình dành tuổi già để chạy theo người khác, một ví dụ khác là khi hắn nghe thấy giá gia mình bí mật nói với Đỗ Dật An rằng một ngày nào đó cậu sẽ có thể vượt qua Đỗ Ôn Vân, hắn sẽ cười nhạo Đỗ Dật An vì nói chuyện hoang đường viễn vong, và khi Đỗ Dật An bị những người trên mạng sao cười nhạo, hắn sẽ mỉa mai mà bình luận: Bọn họ nói đều đúng a ..., nhìn thấy Đỗ Dật An khó chịu, trong lòng liền cảm thấy thoải m.

Sau đó, thieu niên cứng đầu nghiến răng không chịu rơi lệ đột nhiên biến thành Đỗ Dật An, người đang nhìn hắn với vẻ mặt châm chọc.

Cậu ta đè hắn xuống đất và hỏi: “ Ngươi đã làm gì với đứa con của ân nhân trong suốt những năm qua?”

Lý Phỉ đột nhiên mở mắt, thở hổn hển. Đỗ Ôn Vân ở bên cạnh trong coi hắn bị hắn làm giật mình, thấy hắn đã tỉnh, thở phào nhẹ nhõm: “A Phi, ngươi không sao chứ?”

Đây là lão Tứ, vì bằng tuổi Đỗ Dật An nên anh cũng là người bị so sánh với Đỗ Dật An nhiều nhất trong gia đình cung ngoại giới, anh cũng là anh trai có mối quan hệ kém nhất với Đỗ Dật An. Đương nhiên, trong mắt người ngoài, mối quan hệ không mấy tốt đẹp này là đơn phương quy cho Đỗ Dật An. Tính cách Đỗ Ôn Vân đúng như tên gọi, ôn nhu mềm mại, không tranh giành cũng không giành giật, cho dù là thiên tài như hắn, thậm chí là đại sư thiết kế cơ giáp muốn hợp tác với anh, anh cũng không bao giờ kiêu ngạo.

Ngoài ra, anh ấy còn là người Lý Phỉ thầm mến. Một trong những lý do khiến hắn ghét Đỗ Dật An là vì Đỗ Dật An luôn nhắm vào Đỗ Ôn Vân.

“Sao cậu lại tới đây?” Lý Phỉ ngồi dậy, nhận lấy cốc nước Đỗ Ôn Vân rót, “Cảm ơn.”

“Này, anh có thấy cậu út không?” Đỗ Ôn Vân ngồi xuống cạnh hắn, “ Cậu ta thực là... Nơi đây làm sao không phải là nhà của cậu ta? Một mình cậu ta có thể làm gì trên tinh cầu đó? Từ nhỏ đến lớn đều như vậy, không làm cho người ta bớt lo.”

Nếu như trước kia Lý Phỉ nghe được Đỗ Ôn Vân nói như vậy, hắn sẽ không chút do dự mắng Đỗ Dật An, nhưng hiện tại, hắn không thể mắng nữa, cau mày nói: “... hắn cũng không phải bất cẩn như vậy.”

“Cái gì?” Đỗ Ôn Vân tưởng mình nghe nhầm, nhưng thấy Lý Phỉ tựa hồ không có nói đùa, lại tiếp tục nói: “Dù sao, lần này ông Lý đã về rồi, ngươi nói chuyện đàng hoàng với ông ấy đi, dù sao ngươi cũng là cháu trai của ông....Ông đã nhiều tuổi rồi, ông cũng phải nghĩ đến cậu nhiều hơn.”

Lý Phỉ cau mày liếc nhìn người trong lòng, có phải hắn đã nghĩ quá nhiều rồi không? Vì sao hắn cảm thấy Ôn Vân đang khıêυ khí©h hắn?

Lý Phỉ nhíu mày, có lẽ là bởi vì hắn còn chưa tỉnh ngủ, đáp lại Đỗ Ôn Vân lời nói, không nói thêm gì nữa. Đỗ Dật An thấy tâm trạng hắn không được tốt nên cũng tạm biệt rồi rời đi.

Tuy nhiên, sau khi rời khỏi phòng, vẻ lo lắng trên mặt Đỗ Ôn Vân đã biến mất.

Anh thầm mắng: “ Đồ khốn.” Biết Lý Phỉ bị thương liền tới đây trông coi, khi tỉnh lại, hắn không hề cảm động không nói, thậm chí còn giảm hảo cảm hắn.

Còn nữa, tại sao cái kia phế vật Đỗ Dật An vẫn chưa chết?