Chương 11

Sắt mặt Lý Phỉ nhanh chóng tối sầm, thấy lão gia vẫn không có việc gì, liền hỏi thẳng: “Đỗ Dật An ở đâu?”

“Tiểu Phi, nghe ta nói...” Lý lão muốn giải thích, nhưng những người khác không biết ân oán của bọn họ, có người liền chỉ cho Lý Phỉ.

“Có vẻ như cậu ấy đã đi ra phía sau.”

Lý Phỉ trầm mặt, sải bước đi ra phía sau, lão Lý muốn kéo hắn nhưng lại bị hắn xua tay. Hắn đã nói rằng khi gặp lại Đỗ Dật An nhất định phải chờ cậu ta đẹp mặt! Nếu không có cậu ta, lão gia sẽ tới đây ư? Làm sao lại đem mình rơi vào tình trạng chật vật như vậy?

Căn nhà gỗ lớn như vậy, xuyên qua chính là sân sau, Đỗ Dật An vừa mới thu một quả cầu màu đen, đột nhiên cảm nhận được một quyền từ phía sau truyền tới.

Cậu hơi nghiêng mặt lại để né, tay phải thành trảo, mục tiêu sẽ là trái tim của kẻ địch.

Nhưng sau khi nhìn rõ khuôn mặt của vị khách, cậu thu hồi sát chiêu, cười mà không cười nói: “ Như thế nào, học viện quân sự hoàng gia chỉ là dạy ngươi đánh lén sau lưng, học sinh xuất sắc?”

Lý lão vội vàng chạy tới, sắc mặt tái nhợt, thấy Đỗ Dật An không nhúc nhích, ông thở phào nhẹ nhõm: “Tiểu An, ngươi đừng tức giận, ta sẽ cùng hắn hảo hảo nói chuyện.”

Đỗ Dật An khoanh tay, liếc nhìn lão già vừa vội vàng vừa sợ hãi, không nói gì.

Lý Phỉ mặc dù rất ngạc nhiên Đỗ Dật An có thể tránh được, nhưng hắn cũng không để ý, hắn lại một lần nữa hất tay lão gia ra, tức giận nói: “ Đỗ Dật An, có phải hay không đầu ngươi có bệnh à?”

“Nếu ngươi muốn tìm chết hãy thì tránh xa một chút, đừng kéo theo người khác!”

Sắc mặt Lý lão càng tái nhợt, vừa định che miệng cháu trai mình vừa giải thích với Đỗ Dật An: “Tiểu An, đừng để ý đến hắn, hắn nổi điên đâu, rau còn chưa rưới nước sao? “

“Gia gia! Khi ta đến đây suýt chút nữa là chết rồi ! Ông đến bây giờ còn quan tâm đến cậu ta à? Cháu trai của ông là ai?” Lý Phỉ càng tức giận hơn, từ nhỏ ông đã như vậy rồi, ông lão luôn quan tâm đến Đỗ Dật An, chỉ vì cậu ta yếu đuối? Ai yếu đuối, ai lý lẽ, ai có thể giả vờ đáng thương thì sẽ dễ dàng nhận được sự cảm thông và sự đồng tình hơn?

Đỗ Dật An cười hắc hắc, thổi tro không tồn tại trên ngón tay, ý tứ không rõ nói: “Ngươi sai rồi, ông ta đang quan tâm ngươi a.” Bằng không, người đang nói trước mặt cậu đã là một cỗ thi thể.

Đỗ Dật An lười quan tâm đến tên ngốc này, quay vào nhà lấy bình phun nước, làm chậm trễ việc anh trồng rau.

Hai người đang tranh cãi ở sân sau, Đỗ Dật An không có hứng thú nghe, liền cầm nước và bình phun nước quay lại khu vườn.

Nhìn thấy cậu quay lại, Lý Phỉ coi như chưa từng cãi nhau trước đó đã trút hết oán giận lên người Đỗ Dật An, chế giễu: “ Đỗ Dật An, ngươi không nghĩ sống ở đây có thể chứng minh được cái gì a? Hay ngươi cho rằng phương pháp này có thể uy hϊếp được ai? Ngươi vẫn luôn bất mãn với việc phân chia tài sản? Ta nói cho ngươi biết, thực ra việc này đã được Nguyên oái quyết định từ lâu rồi. Ngươi thấy đấy, bố của ngươi chưa bao giờ coi trọng ngươi, và ngươi cũng sẽ không bao giờ có thể so sánh được với họ!

“Ồ” vòi phun nước bắt đầu chạy, phun nước đều, làm ẩm từng hạt giống đang khát nước.

Đỗ Dật An chậm rãi đứng dậy, quay người lại, mỉm cười, đột nhiên đến gần Lý Phỉ, bóp cổ hắn đè xuống đất.

Chiếc vòi phun nước đang phun nước đều đặn nhảy lên mặt đất, tiếp tục hoạt động mà không bị ảnh hưởng gì. Tuy nhiên, những người ngồi trước nhà đều toát mồ hôi lạnh, có một vật vô hình nào đó đang đè nặng lên họ, nếu họ dám có nửa điểm động tác, cũng sẽ bị gãy cổ.

Một lượng lớn máu chảy ra từ miệng Lý Phỉ, hắn trợn mắt nhìn Đỗ Dật An cực kỳ xa lạ này.

Cậu vẫn mỉm cười, thản nhiên nhìn hắn, giống như nhìn một con kiến có thể bị bóp chết bất cứ lúc nào, cậu nhẹ nhàng nói: “Ta đã cho ngươi một cơ hội, sao ngươi lại không trân trọng nó? Ngươi có biết rằng ngươi đang làm phiền tôi không?”

Lý Phỉ thân là người mang thể chất cấp A, luôn xuất sắc ở trường và thường có thể chọn một số đối thủ là cấp S. Sau ba năm ở trường, giáo viên của hắn đặt nhiều kỳ vọng vào hắn, không ai nghi ngờ sức mạnh của hắn và mọi người đều tin tưởng hắn, bao gồm cả chính hắn ta, hắn cũng có thể cảm nhận được rằng hắn ta chỉ mất một hoặc hai năm để đột phá cấp A và tiến lên cấp S.

Vì thành tích xuất sắc của mình, hắn có thể đại diện cho Học viện Quân sự Đế quốc hàng năm tham gia các cuộc thi với các học viên khác và đã đạt được kết quả khá ấn tượng. Đây cũng chính là lý do khiến hắn dám một mình đến tinh cầu JM để tìm người.

Tuy nhiên, giờ đây, học sinh xuất sắc của học viện quân sự, người thường bị mọi người trong trường tránh mặt, lại bị đè xuống đất, thậm chí không thể giãy dụa chống cự.

Mà người đang ép anh ta thậm chí chỉ dùng một tay.

Sự tự tin và niềm tự hào của hắn đã hoàn toàn tan vỡ vào lúc này. Và điều đáng sợ nhất là người đánh bại được hắn lại chính là người mà hắn khinh thường nhất.

Thanh niên vẫn cụp mắt xuống, trên môi nở nụ cười, tiến lại gần và nói bằng một giọng mà chỉ có hai người họ mới nghe được.

“Ngươi có biết tại sao giá gia ngươi không tới đây tìm ta không? Là bởi vì nhà ngươi nợ mẹ ta một mạng, đặc biệt là ngươi. Bà ấy chết vì cứu ngươi, giá gia ngươi nhiều năm như vậy cũng đang trả nợ. Nhưng ngươi đã làm gì vậy? Ha.”

Đỗ Dật An nói xong, liếc nhìn lão Lý đang sợ đến that thần, rút tay ra, cúi xuống trước vòi phun nước, để nước sạch rửa sạch vết máu trên mu bàn tay, khuôn mặt trong sáng của cậu đầy vẻ lạnh lùng.

Lão Lý đứng ở một bên cũng không dám động đậy, huống chi là giúp đỡ đứa cháu còn đang ho ra máu của mình.

Sau khi rửa tay xong, Đỗ Dật An đứng thẳng dậy, giáng một đòn nữa vào Lý Phỉ đang nằm trên mặt đất với đôi mắt đờ đẫn, tinh thần bắt đầu suy sụp: “À,.. đúng rồi, tấm khiên bảo vệ vừa cứu cậu cũng là của ta, ngươi có thể tính toán xem đã ngươi nợ ta bao nhiêu.”

Cậu đi ngang qua Lý lão, vừa là cảnh cáo vừa là nhắc nhở: “Lần cuối cùng.”

Lý lão môi run run không nói nên lời, chỉ có thể gật đầu tỏ ra mình đã nhớ ra. Sau khi Đỗ Dật An rời đi, ông vội vàng đi xem xét tình trạng của cháu trai mình thì thấy bộ dạng của cháu trai mình có vẻ là bị đả kích.

Đỗ Dật An đã trở về phòng, lộ ra một nụ cười xau xa.

Đúng vậy, cậu đã nói dối Lý Phỉ. Trên thực tế, cái chết của mẹ cậu không liên quan trực tiếp đến Lý Phỉ nhưng sự thật là đã cứu được Lý gia. Trong ký ức tuổi thơ rải rác của Đỗ Dật An, tinh cầu nơi họ sinh sống đã bị quân nổi loạn tấn công, quân nổi loạn tàn sát một cách bừa bãi, Lý gia đã bỏ trốn, chính mẹ cậu đã tốt bụng cứu họ, nhưng quân nổi loạn vẫn luôn truy đuổi họ. Bất đắt dĩ, chỉ có trẻ em và người già ở lại, còn lại người lớn ra ngoài đánh lạc hướng địch. Nhưng một khi đã đi ra ngoài thì không bao giờ có thể quay lại được.

Hai đứa trẻ khi đó còn quá nhỏ, khi lớn lên cũng không nhớ rõ quá khứ, nhưng Lý lão lại không quên, cho nên luôn chăm sóc Đỗ Dật An cẩn thận, báo đáp ân tình của khi đó.