Tần Tá cười: "Xem ra cô rất để ý đến ánh mắt của người khác."
Bạch Vãn Vãn thở dài: "Làm bình hoa lâu rồi nên dễ vỡ."
"Được rồi," Tần Tá lấy giấy xin nghỉ của cô, ký tên, đưa cho cô, nói: "Vừa vặn là chiều nay tôi rảnh, tôi đi cùng cô đến thư viện một chuyến, mượn chút tư liệu."
Bạch Vãn Vãn: "???"
Cái gì gọi là vác đá nện vào chân mình, chính chuyện này đây!
Bạch Vãn Vãn hấp hối giãy giụa: "Ngài muốn tư liệu gì? Tôi có thể mượn giúp ngài."
"Không cần, tự tôi đi thì rõ ràng hơn, đi thôi." Tần Tá cầm lấy áo khoác vắt ở trên ghế làm việc.
Bạch Vãn Vãn bị biến cố này làm cho hôn mê, sớm biết như thế cô đã trực tiếp bịa là bạn trai phải ở ICU, mỗi ngày buổi chiều mới mở cho người thân đến thăm nên cô mới xin nghỉ, nhưng mà nói như vậy thì cô không xác định được là Tần Tá có mách cho Lý Hiểu Cầm hay không.
Lý Hiểu Cầm thì không dễ lừa dối như vậy, cô không muốn biến sự việc trở nên quá phức tạp mới bịa cái lý do như vậy.
Tên Tần Tá đáng chém ngàn đao này, Bạch Vãn Vãn muốn đấm anh ta vô cùng.
Tần Tá có xe, trực tiếp lái xe đưa cô đến thư viện của thành phố, Bạch Vãn Vãn đã từ bỏ giãy dụa, bên Thẩm Thời Thâm một ngày không đến cũng không có vấn đề gì lớn lắm, nhiều lắm là để anh nằm thêm hai ngày mà thôi, chỉ có thể để đến ngày mai rồi qua thăm.
Hai người tới cửa thư viện, còn chưa đi vào thì bỗng nhiên nghe được có người gọi: "Tần Tá."
Bạch Vãn Vãn cảm giác được rõ ràng cơ thể của người ở một bên dừng lại một chút.
Tiếp theo, có một cô gái trẻ từ bên cạnh bước nhanh tới, hiện tại là cuối thu, thời tiết đã rất lạnh rồi mà người này còn mặc tất chân mỏng, váy ngắn, bên trên lại là một chiếc áo lông, Bạch Vãn Vãn thấy phong cách trang điểm của cô ta đẹp thật đấy, nhưng mà nhìn đã cảm thấy lạnh run bần bật rồi.
Gương mặt của cô gái mang vẻ thù địch nhìn Bạch Vãn Vãn một cái, sau đó nhìn về phía Tần Tá, âm dương quái khí nói:
"Nhanh như vậy mà đã có người mới rồi à? Tốc độ của tổng giám đốc Tá đúng là làm cho tôi bái phục luôn."
Tần Tá nhíu mày: "Điềm Trinh, không cần nói bậy, cô ấy là đồng nghiệp của anh."
Vương Điềm Trinh hừ cười một tiếng:
"Hôm nay là đồng nghiệp, nói không chừng ngày mai lại là quan hệ gì ai biết được đâu, cô gái này xinh đẹp như vậy, có cần để tôi đoán xem hai người có thể ở bên nhau bao lâu không?"
Tần Tá sầm mặt xuống: "Điềm Trinh, em như vậy không tốt đâu."
"Tôi là một người phụ nữ bị anh vứt bỏ thì có gì phải giữ ý tứ, chủ nghĩa không kết hôn, cười chết tôi, anh có bản lĩnh quen bạn gái lại không có bản lĩnh để phụ trách, nói theo Mao gia gia(*) thì chuyện này gọi là mất dạy đấy."
(*)Mao gia gia: chỉ Mao Trạch Đông, hoặc là chỉ những người đi trước
Bạch Vãn Vãn biết mối tình cũ của Tần Tá tới, vui sướиɠ khi người gặp họa mà lùi sang một bên hít drama.
Tần Tá à Tần Tá, người làm chuyện xấu sẽ gặp báo ứng, nhìn xem báo ứng đến nhanh lắm, luật hoa quả có chừa ai đâu.
Nhưng mà không phải Bạch Vãn Vãn bênh Tần Tá, tuy rằng Tần Tá đào hoa đa tình nhưng mà không lăng nhăng tệ bạc, trong tiểu thuyết, trước khi anh ta quen bạn gái đều sẽ nói trước cho cô ấy anh ta là người theo chủ nghĩa không kết hôn, nếu chấp nhận được thì ok, không chấp nhận được thì chia tay trong hoà bình, không dây dưa nhiều lắm.
Đáng tiếc rất nhiều cô gái tương đối ngây thơ, sẽ ôm ảo tưởng, cảm thấy chính mình có thể thay đổi anh ta cùng quan niệm của anh ta, thế cho nên càng lún càng sâu trong vũng bùn, Tần Tá lại vô cùng thanh tỉnh, đến cuối cùng lại biến thành bi kịch.
Giống như Vương Điềm Trinh này, chắc chắn là vật hi sinh dưới chủ nghĩa không kết hôn của anh ta.
Bạch Vãn Vãn không thể phán xét chắc chắn rằng loại người như Tần Tá là tệ hay không tệ, nhưng mà Vương Điềm Trinh này thật sự có chút ngây thơ, người ta uống qua mực bên Tây, quan niệm rộng rãi, sao lại có loại tiết tháo(*) này được.
(*) Tiết tháo: ở đây chỉ điểm mấu chốt, hạn cuối của quan niệm đạo đức của mỗi con người.
Đúng thật là sau khi Tần Tá nghe thấy lời của cô ta thì lập tức khẳng định là cô ta đang gây rối vô cớ, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn cô ta một cái:
"Anh còn có việc, không nói chuyện với em nữa, xin lỗi không tiếp được."
Nói xong, lại nói với Bạch Vãn Vãn: "Vào thôi."
Sao lại vào rồi, cô còn chưa hít đủ mà!
Vương Điềm Trinh, cố lên chút đi nào!
Giống như là nghe được lời hò hét trong lòng của cô, Vương Điềm Trinh bỗng nhiên ngồi xổm xuống, "oà" một tiếng, khóc.
Tuy hiện giờ là thời gian làm việc, người tới thư viện cũng tương đối ít nhưng mà không có nghĩa là không có người, người ra vào đều hướng ánh mắt về phía bọn họ.
Bạch Vãn Vãn thật sự muốn vỗ tay cho Vương Điềm Trinh, chị em, hôm nay tôi có thể vào bệnh viện hay không thì đều nhờ vào cô cả đấy!
Tần Tá không phải cầm thú, không có khả năng thờ ơ với loại tình huống này, đúng thật vậy, anh ta thở dài, nói với Bạch Vãn Vãn: "Vãn Vãn, tự cô vào tìm tư liệu đi, sau đó tự mình gọi xe về nhé."