Chương 47: Cô và anh đan mười ngón tay vào nhau 4

Bà Thẩm vẫn luôn thúc giục anh tìm một người phụ nữ rồi yên ổn gia đình đi, đều bị anh lấy cớ sức khoẻ không tốt sợ chậm trễ người khác lừa gạt qua, tuy rằng bà Thẩm cũng hiểu cho ý nghĩ này của anh, nhưng mà vẫn mong mỏi.

Dì Lâm ở nhà của bọn họ đã nhiều năm, có thể nói là nhìn Thẩm Thời Thâm từ nhỏ đến khi trưởng thành, cũng kích động nói: "Xem khuôn mặt nhỏ của cô ấy cũng đầy lo lắng, nhất định là tình cảm của cô ấy với Thời Thâm rất tốt."

Bà Thẩm chắc chắn nói: "Khẳng định là tốt, nếu không thì dựa vào tính cách của Thời Thâm sẽ không cho người trong nhà biết đến."

"Như vậy thì cũng đúng," Dì Lâm chắp tay trước ngực, "Cảm ơn trời đất."

Bạch Vãn Vãn ở bên trong không nghe được nội dung cuộc nói chuyện của hai người, nếu cô biết hai người lớn tuổi này tưởng tượng ra cái gì thì có lẽ là trực tiếp hộc máu thăng thiên.

Bởi vì thời gian ngắn ngủi, tình huống của Thẩm Thời Thâm lại tương đối phức tạp, cũng không thể dùng một lần mà có thể điều trị xong bên trong cơ thể của Thẩm Thời Thâm được, chỉ có thể mỗi ngày đều lại đây điều trị cho anh một lần.

"Anh chịu khó nằm đây mấy ngày, chịu chút tội nha." Bạch Vãn Vãn tách bàn tay đang nắm lấy tay anh ra, hơi thở phì phò, nhẹ giọng nói, tiêu hao quá nhiều linh khí cũng sẽ khiến cho cô bị hao tổn ở bên trong.

Chờ khi cô kết thúc thăm bệnh, ra ngoài, Bạch Vãn Vãn vừa đi ra đã đυ.ng phải bà Thẩm, bà ấy đang mặc đồ phòng hộ, dùng ánh mắt như đang nhìn con dâu để nhìn cô.

Hơn nữa bởi vì linh khí bị xói mòn quá nhiều khiến cho sắc mặt của Bạch Vãn Vãn tái nhợt, bà Thẩm lại nghĩ lầm là do cô nhìn đến tình hình của Thẩm Thời Thâm mới lo lắng thành như vậy.

Vì thế bà Thẩm giống như mẹ vợ xem con rể, càng nhìn càng vừa lòng, hơn nữa Bạch Vãn Vãn lễ phép dễ ở chung, càng khiến cho bà ấy cảm thấy ánh mắt của con trai nhà mình rất tốt, không quen thì thôi, mà đã quen thì quen người đỉnh của chóp luôn.

Bạch Vãn Vãn nhìn ánh mắt từ ái của bà ấy thì đã biết bà ấy đang suy nghĩ cái gì, chột dạ đổ mồ hôi, hiểu lầm này lớn rồi, toang rồi.

"Cháu đừng lo lắng, Thời Thâm nó sẽ không có việc gì," Bà Thẩm an ủi cô, "Đừng tự doạ mình như vậy, vì cô gái tốt như cháu thì nó sẽ cố gắng qua khỏi thôi."

Bạch Vãn Vãn: "..."

Cháu không phải, cháu không có, dì nghe cháu nói đã!

"Dì à, quan hệ của chúng cháu không phải là loại như dì tưởng tượng đâu." Bạch Vãn Vãn thấy bà ấy càng nghĩ càng thái quá, nhịn không được giải thích nói.

Nếu không dựa theo tốc độ này thì có khi Thẩm Thời Thâm còn chưa tỉnh lại mà khả năng là cô đã trở thành con dâu của nhà họ Thẩm mất rồi.

"Dì hiểu, dì hiểu," Vẻ mặt bà Thẩm kiểu "tôi hiểu hết rồi", vỗ mu bàn tay của cô, nói: "Con gái mà, da mặt đều tương đối mỏng, xấu hổ không muốn thừa nhận trước cũng rất là bình thường."

Bạch Vãn Vãn: "Cháu thật sự không có."

"Được rồi được rồi, không có, dì đi vào trước đây," Nói xong, bà Thẩm lại bảo bảo mẫu của nhà bọn họ: "Dì Lâm, dì đưa Vãn Vãn đến phòng nghỉ nghỉ ngơi chút đi."

Dì Lâm vội vàng đồng ý: "Ài, vâng thưa bà."

Bạch Vãn Vãn: "..."

Càng bôi càng đen.

Thôi, chờ khi Thẩm Thời Thâm tỉnh lại rồi tự mình giải thích đi.

Không biết khi Thẩm Thời Thâm tỉnh lại phát hiện chính mình có thêm một người "bạn gái", vẫn là người mà anh ghét nhất thì có thể tức giận đến mức lại ngất xỉu lần nữa hay không biết.

Nghĩ lại lại có chút chờ mong.

Bởi vì phòng ICU chăm sóc đặc biệt chỉ mở cho người thân vào thăm vào buổi chiều, Bạch Vãn Vãn lại phải đi làm cho nên không thể không xin nghỉ để qua đấy.

Thời gian này chủ biên Cù của ban biên tập đi công tác cho nên giấy xin nghỉ của bọn họ đều nhờ chủ biên mới là Tần Tá ký cho.

Hai ngày trước Tần Tá cũng chưa hỏi gì, hào phóng ký giấy xin nghỉ cho cô, đến lần thứ ba Bạch Vãn Vãn đặt giấy xin nghỉ lên bàn anh ta thì Tần Tá lại không thể hào sảng như vậy nữa.

Anh ta đặt giấy xin nghỉ sang một bên, mười ngón tay giao nắm với nhau, chống cằm, lộ ra nụ cười hoàn mỹ, nhìn Bạch Vãn Vãn.

"Vãn Vãn, không phải tôi muốn ém giấy xin phép của cô lại mà mấy ngày nay cô nghỉ thường xuyên như vậy, tôi thấy cũng không phải là nghỉ bệnh, tôi có thể mạo muội hỏi nguyên nhân thật sự cô muốn xin nghỉ là gì không?"

Bạch Vãn Vãn biết cô liên tiếp xin nghỉ thì chắc chắn là Tần Tá sẽ muốn hỏi lý do, đã sớm bịa xong rồi: "Bản thảo về dưỡng sinh dưỡng nhan mà tôi viết kia yêu cầu tìm đọc rất nhiều tư liệu, tìm trên mạng không có cho nên tôi muốn đi thư viện cùng hiệu sách để nhìn xem."

Tần Tá nói: "Vậy thì không cần xin nghỉ đâu, đây hoàn toàn là về công việc, tuy rằng tôi chỉ là phó một chủ biên nhỏ nhưng mà đặc phê(*) này tôi vẫn có thể cho cô được."

(*) Đặc phê: phê chuẩn lệnh trong hoàn cảnh đặc biệt.

"Tránh những chuyện không cần thiết," Bạch Vãn Vãn dọn ra một lý do đường hoàng, "Ngài cũng biết là thân phận của tôi đương đối đặc thù, nếu có thể tránh việc bị mọi người đưa ra bàn tán thì phải cố hết sức, tránh hết mức."