Chương 46: Cô và anh đan mười ngón tay vào nhau 3

Nhưng mà trong tiểu thuyết lại nhắc đến em gái của Thẩm Thời Thâm khá nhiều, là một cô gái ngốc, trong trắng, ngọt ngào nhỏ nhắn không hơn không kém.

Vậy bà Thẩm này chắc là, không thể nào…

Mỗi ngày phòng ICU chăm sóc đặc biệt đều mở cửa nửa tiếng cho người thân vào thăm bệnh, chỉ cho phép một người đi vào, Bạch Vãn Vãn cố hết sức tranh thủ nhanh chóng lên để cho bà Thẩm cũng có thời gian vào thăm Thẩm Thời Thâm, dù sao thì người ta cũng là mẹ, con trai bị như vậy, khẳng định là rất muốn vào xem anh.

Mặc đồ bảo hộ đã được khử trùng xong, Bạch Vãn Vãn đi vào, nhìn đến Thẩm Thời Thâm nằm trên giường bị các loại dụng cụ chữa bệnh vây quanh, thoạt nhìn tình huống không lạc quan mấy.

Thẩm Thời Thâm nhắm chặt mắt nằm trên giường bệnh, mang mặt nạ dưỡng khí, sắc mặt tái nhợt suy yếu, khoé mắt luôn luôn cong lên giờ cũng sụp xuống, rút đi khí thế của người lãnh đạo cao cấp thì anh cũng chỉ là một người đàn ông đẹo trai, bình thường mà thôi.

Nhỏ yếu đáng thương lại bất lực, thậm chí khó có thể so sánh anh với vai phản diện dỗi trời dỗi đất được miêu tả trong tiểu thuyết.

Chênh lệch hình tượng giữa người mua show và người bán show có hơi lớn.(*)

(*) Cả câu ý chỉ hình tượng của Thẩm Thời Thâm được xây dựng trong tiểu thuyết cũ khác biệt với người thật.

Bạch Vãn Vãn miên man suy nghĩ một chút, đặt tay lên trên một bàn tay không bị cắm kim tiêm của anh, cô muốn nhìn xem mạch tượng của Thẩm Thời Thâm.

Mới vừa sờ đến mạch máu của anh, Bạch Vãn Vãn lập tức hoảng sợ, mạch tượng của Thẩm Thời Thâm vô cùng hỗn loạn, có một lực lượng kỳ quái nhảy nhót lung tung như con khỉ, giống như muốn phá tan cơ thể để ra ngoài bất cứ lúc nào.

Bạch Vãn Vãn định thần, thả một chút thần thức ra, đi vào trong cơ thể của Thẩm Thời Thâm.

Trong cơ thể của Thẩm Thời Thâm càng hỗn loạn hơn, giống y như hiện trường của một vụ tai nạn xe cộ.

Vốn dĩ Bạch Vãn Vãn nghĩ là Thẩm Thời Thâm vừa không yêu cầu tu luyện để gϊếŧ người cướp của, cũng không cần ẩu đả đánh nhau, dứt khoát để anh luyện một bộ tâm pháp rác rưởi có thể tẩy gân thay tủy, đạt tới mục đích loại trừ đi khối khí bệnh tật là được.

Nhưng cô sai lầm nghiêm trọng rồi, trong cơ thể của Thẩm Thời Thâm có một khối khí bệnh tật vẫn trường kỳ dựa vào nơi hiểm yếu để chống lại anh, hơn nữa những năm gần đây nó càng chiếm thế thượng phong hơn, một khối sát khí cực kỳ bá đạo do chính anh nạp vào, vốn dĩ chúng nó nước giếng không phạm nước sống, bình yên không có việc gì.

Sai lại ở chỗ bộ công pháp mà Bạch Vãn Vãn tặng cho anh, làm anh lợi dụng cỗ sát khí này để công kích khối khí bệnh tật, đuổi chúng nó ra ngoài cơ thể.

Không nghĩ tới lại biến khéo thành vụng, sát khí không chịu để bộ công pháp ôn hoà này không chế, mà khối khí bệnh tật đã bị xâm nhập, bắt đầu phản công, như vậy là có ba cỗ thế lực đấu loạn tùng phèo trong cơ thể của anh, cỗ khí thuộc về phía chính nghĩa kia yếu đuối mong manh, mới đưa vào trong thì cơ thể của Thẩm Thời Thâm đã không chịu được, trực tiếp quỳ.

May mắn là buổi tối đấy Bạch Vãn Vãn có đè ép một cỗ linh khí ở trong cơ thể của Thẩm Thời Thâm cho nên ở thời khắc mấu chốt mới miễn cưỡng bảo vệ được tâm mạch của anh, không để cho anh nổ tan xác mà chết.

"Rất xin lỗi nha tổng giám đốc Thâm," Bạch Vãn Vãn vô cùng áy náy, yên lặng nói: "Tôi thật sự không biết sẽ biến thành dáng vẻ này."

Đáng tiếc tổng giám đốc Thâm không nghe được lời sám hối của cô.

Bạch Vãn Vãn ngồi xuống chiếc ghế ở một bên, thời gian cấp bách, cô cũng bất chấp tất cả, cô nâng lên bàn tay của Thẩm Thời Thâm, mười ngón tay đan vào nhau, lòng bàn tay của anh lạnh lẽo, lần đầu tiếp xúc đã khiến cho Bạch Vãn Vãn lạnh đến mức giật mình một cái.

Nhưng mà cô cũng không có thời gian để tự hỏi chuyện khác nữa, cô ngưng thần tụ khí, đem linh khí trong cơ thể mình cuồn cuộn chuyển sang cho Thẩm Thời Thâm thông qua lòng bàn tay, giúp anh điều trị hơi thở bên trong cơ thể.

Hiện tại linh khí trong cơ thể của cô cũng loãng, Bạch Vãn Vãn cảm giác được linh khí trong đan điền đang trôi tuột đi giống như bà dì đến tháng vậy, trái tim nhỏ máu.

Cô thật là vô tư hào phóng.

Thẩm Thời Thâm đưa một ngàn năm trăm vạn cứu cô thì cô cũng thật sự đã báo đáp sấp mặt.

"Cẩu kim chủ." Bạch Vãn Vãn không quên mắng một câu.

Nếu tên cẩu kim chủ mà nghe được thì chắc chắn là sẽ trả cô một câu: người phụ nữ lừa đảo.

Bà Thẩm ở bên ngoài thấy rõ ràng tình hình bên trong phòng bệnh.

Khi bà ấy nhìn thấy Bạch Vãn Vãn cùng Thẩm Thời Thâm mười ngón tay đan vào nhau "thâm tình" thì thiếu chút nữa khích động muốn thét chói tai ra tiếng.

Lúc này những người vừa nãy ngồi cùng bà ấy đã đi về hết, chỉ còn bà ấy và dì bảo mẫu của nhà bọn họ là dì Lâm, bà ấy kích động bắt lấy tay của dì Lâm: "Dì có thấy không? Con bé nắm lấy tay của Thời Thâm!"

Cuối cùng thì con trai của bà ấy cũng thông suốt rồi!

Bởi vì nguyên nhân sức khoẻ cho nên suy nghĩ của Thẩm Thời Thâm về chuyện hôn nhân vẫn luôn rất lạnh nhạt.