Sau đó, cô múa may con dao trên tay, Lãnh Dạ cùng người phục vụ thậm chí không thấy rõ được động tác trên tay cô đã nghe được "Bắng bắng bắng" vang lên, chờ đến khi dao nhỏ trong tay cô dừng lại, trai vòi voi trên nĩa vẫn còn nguyên gốc.
Hoa hòe lòe loẹt!
Trong lòng Lãnh Dạ hừ lạnh, Bạch Vãn Vãn này rõ ràng đang hù dọa anh ta, dao cắt dĩa gì đó, đừng tưởng rằng anh ta không biết cô đã sớm mua được người bên này.
Nhưng mà, giây tiếp theo anh ta đã bị vả mặt.
Nĩa của Bạch Vãn Vãn rung lên, một gốc trai vòi voi giống như đang nở hoa, từng mảnh rớt xuống, giữa mỗi miếng còn một sợi tơ liên tiếp, kéo một giăng thật dài giống như kéo lò xo.
"Hắc hắc, kỹ thuật xắt rau gia truyền, biểu diễn qua một chút." Bạch Vãn Vãn mỉm cười.
Lãnh Dạ: "...."
Đối diện với đôi mắt đang mỉm cười của Bạch Vãn Vãn, anh ta bỗng nhiên cảm thấy đũng quần hơi lạnh.
Thật ra Bạch Vãn Vãn cơ bản chẳng có kỹ thuật xắt rau gia truyền chó má gì cả, nếu cô dùng linh khí cùng chú thuật ở nơi này thì đều không tốt, quá quỷ dị, sự tình khác thường tất có yêu(*), cô không muốn bởi vậy mà gây lên phiền toái cho bản thân.
(*) Sự tình khác thường tất có yêu: nếu có bất thường thì phải có điều gì đó khác lạ
Cho nên cô liền ngụy trang một chút, đổi thành "kỹ thuật xắt rau".
Như vậy thì cô có thể quang minh chính đại mà sử dụng, nhiều lắm là mọi người chỉ cảm thấy đây là một tuyệt chiêu độc môn đặc biệt.
Đầu tiên là người phục vụ màn múa đao của cô làm cho hoa cả mắt, ngay sau đó thì nhìn thấy một chuỗi trai vòi voi, tức khắc sợ ngây người.
Phải biết rằng, dao cắt bò bít tết của bọn họ là dao cùn, chỉ sợ ngay cả đầu bếp tốt nhất trong tiệm của bọn họ cũng không thể dùng loại dao này để cắt ra được loại hoa đẹp thế.
Cô ấy trợn mắt há hốc mồm: "Cô, kỹ thuật xắt rau này của cô thật thật lợi hại."
"Aizz" Bạch Vãn Vãn thở dài một hơi, sâu kín nói: "Trước kia, kỹ thuật xắt rau này của nhà của chúng tôi cũng không phải sử dụng cho mục đích này nhưng hiện tại là xã hội pháp trị, không có cách nào, chỉ có thể dùng nó để cắt thịt và chân giò hun khói."
Xã hội pháp, pháp trị... Như vậy thì công dụng trước kia của nó... người phục vụ không dám nghĩ nhiều, cảm thấy cô gái có khí chất thanh nhã trước mặt này giống như nữ thích khách mặt lạnh trong phim truyền hình, đẹp nhưng toàn thân đều là độc.
Người phục vụ âm thầm lau mồ hôi một phen: "Cô đẹp như vậy, còn có thể dùng để phòng vệ chính đáng đấy, chúc hai vị ngon miệng."
Người phục vụ nói xong thì lập tức chạy nhanh ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, Bạch Vãn Vãn nhìn khuôn mặt vô cảm của Lãnh Dạ, gom lại mấy sợi tóc rơi rớt, nói: "Bò bít tết của anh có muốn tôi cắt giúp anh sao, tổng giám đốc Dạ? Có cả dịch vụ phục vụ từ A đến Z nha, không những có thể cắt, còn có thể đút đấy."
Bạch Vãn Vãn nói xong, bắn chiếc nĩa trong tay ra, "phụp" một tiếng cắm thẳng tắp lên bàn.
Cho dù Lãnh Dạ có bình tĩnh đến đâu thì cũng bị một tiếng này làm hoảng sợ, run lên một chút.
Anh ta hoài nghi Bạch Vãn Vãn đang đe dọa anh ta, hơn nữa còn có chứng cứ!
Lãnh Dạ bị một loạt thao tác sáng mù mắt chó của Bạch Vãn Vãn khiến cho lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh, anh ta ra vẻ bình tĩnh cầm dao nĩa lên: "Không cần, tôi thích tự mình ra tay."
Vẻ mặt Bạch Vãn Vãn tiếc nuối: "Thế nhưng tôi muốn phục vụ anh cơ."
"..." Cô cút đi là được!
Bữa cơm này Bạch Vãn Vãn ăn rất vui vẻ, dù sao thì cô cũng tự bỏ tiền túi mình ra nên không thể quá lãng phí, còn phải bồi thường tiền dĩa và tiền bàn cho người ta đâu, giá của việc làm màu cũng đắt vãi!
Tuy nhiên Lãnh Dạ có bị táo bón hay không thì ai biết được.
Bạch Vãn Vãn ăn xong, dùng giọng điệu mờ ám nói với Lãnh Dạ: "Tổng giám đốc Dạ, tôi đã đặt phòng ở khách sạn bên cạnh..."
Cơ thể Lãnh Dạ chấn động.
Anh ta biết Bạch Vãn Vãn đang kích anh ta, câu nghĩ thông suốt gì đó cũng là lời nói nhảm nhí của cô, cô đang muốn dọa anh ta, khiến anh ta không dám có ý tưởng không an phận nữa.
Nhưng mặc dù biết là như vậy nhưng nghĩ lại con trai vòi voi vừa nãy, Lãnh Dạ lập tức cảm thấy địa phương bí ẩn nào đó lạnh căm căm.
Tuy rằng anh ta đã điều tra qua gia cảnh của Bạch Vãn Vãn nhưng anh ta cơ bản không biết là cô có bản lĩnh này, loại đồ gia truyền này cũng không biết là do cô thêu dệt vô cớ hay thực sự là có chuyện lạ như thế.
Lãnh Dạ không phải là người sẽ lấy bản thân ra mạo hiểm, anh ta được không tự nhiên mà nắm tay lại thành quyền đưa lên bên miệng khụ khụ, nói: "Lần sau đi, hôm nay tôi không có hứng thú."
Bạch Vãn Vãn vứt cho với anh ta một ánh mắt ngả ngớn: "Tôi đây chờ anh nha."
Lãnh Dạ: "..."
Bạch Vãn Vãn đã đạt được mục đích, cũng không cùng dây dưa với anh ta nhiều làm gì, tiêu sái rời đi.
Cô đi chuyến này cũng không có cầu xin Lãnh Dạ buông tha cô, cô chỉ muốn nói cho Lãnh Dạ là cô không phải dễ chọc, đừng động một chút lại lấy cô ra để chèn ép toà soạn tạp chí.
Loại người khốn kiếp này, chọc cô một lần phải trị một lần, trị đến khi khi anh ta thành thật, không lại dây dưa như âm hồn không tan mới thôi!