Chương 37: Hôm nay tôi không có hứng thú 1

Hơn nữa bởi vì kỳ này sẽ dùng thuật hít thở của Bạch Vãn Vãn lên bìa tiêu thụ nên kỳ này bọn họ đã cho in cho thêm hai nghìn bản.

Những điểm tiêu thụ này đều là những điểm bán tốt nhất của bọn họ, có thể nói một nửa doanh số bán tạp chí đều ở mấy điểm này, bị chơi một vố như vậy thì đừng nói đến thành tích, chỉ sợ là doanh số bán hàng của bọn họ sẽ rơi xuống kỷ lục thấp nhất trong lịch sử cũng nên.

Nhưng bọn họ chỉ là một tòa soạn tạp chí nhỏ với doanh số tiêu thụ thảm thương, không có cách nào tạo thành uy hϊếp với các tạp chí đồng nghiệp cùng ngành, ai lại rảnh không có việc gì làm mà nhắm vào bọn họ?

Bạch Vãn Vãn rất vất vả mới chịu đựng qua một tuần tăng ca tối tăm mặt mũi, lại phải giải quyết "vấn đề bí mật" của sugar daddy, cô còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì lập tức gặp phải chuyện như vậy, thiếu chút nữa thổ huyết chết mất.

Người mà gần nhất bọn họ có đắc tội phải, hơn nữa lại có năng lực này thì ngoại trừ tổng giám đốc bá đạo Lãnh Dạ ra thì cô không nghĩ đến ai khác được.

Cô biết ngay mà, tên Lãnh Dạ này sẽ không dễ dàng chết tâm như vậy!

Hiện tại trước mắt cô có hai sự lựa chọn.

Thứ nhất, đi quỳ gối cầu xin Lãnh Dạ đại nhân đại lượng tha cho bọn họ một con đường sống.

Thứ hai, đi tìm Thẩm Thời Thâm xin anh ra tay hỗ trợ, Lãnh Dạ có thể làm được việc này thì chắc chắn là Thẩm Thời Thâm cũng có thể.

Bạch Vãn Vãn không lựa chọn đi tìm Thẩm Thời Thâm, cô có phương thức liên hệ của trợ lý Phương Hoành của Lãnh Dạ, trực tiếp hẹn ngày gặp Lãnh Dạ, nhưng tên khốn kiếp kia còn cố ý chọc giận cô, nói muốn hẹn trước thì phải xếp hàng, bắt cô phải chờ ba ngày.

Ba ngày sau cũng chính là ngày tạp chí bọn họ phát hành tập san.

Kế hoạch của Lãnh Dạ chắc là bức người tới tuyệt cảnh, nhìn người ta dậm chân, một là cô đừng bao giờ lên mặt với anh ta hoặc là phải quỳ xuống cầu xin anh ta.

Bạch Vãn Vãn hít sâu một hơi, ôn tồn nhờ Phương Hoành truyền lời: Chuyện trước kia là cô không đúng, cô không hiểu chuyện, cô muốn mời Lãnh Dạ ăn một bữa cơm để xin lỗi, thỉnh tổng giám đốc Dạ nể mặt mà đến.

Buổi nói chuyện này cô nói được vô cùng chân thành, cuối cùng bên Lãnh Dạ cũng đồng ý rồi.

Bạch Vãn Vãn đã đặt một phòng riêng ở một tiệm cơm Tây, cô tự mình chủ trương gọi món trước, chờ khi Lãnh Dạ đến thì đồ ăn bắt đầu được mang lên, Lãnh Dạ nhìn người phục vụ dọn đồ ăn lên hết, tất cả đều là những món mà anh ta thích ăn, ngay cả bò bít tết chín bao nhiêu phần cũng đều là theo sở thích của anh ta.

Anh ta vô cùng ngoài ý muốn, âm thầm nhìn Bạch Vãn Vãn: "Cô giống như rất hiểu tôi nhỉ?"

Bạch Vãn Vãn nháy mắt với anh ta: "Ngay cả sở thích của chủ nhân cũng không biết thì làm sao có thể làm một người tình hoàn hảo được chứ."

Lãnh Dạ nhướng mày: "Cô nghĩ thông suốt rồi?"

"Không nghĩ thông cũng không được, thủ đoạn của tổng giám đốc Dạ cao siêu như thế, tôi mà ngốc ngốc thêm vài ngày nữa thì chỉ sợ là không quá mấy ngày nữa toà soạn tạp chí của tôi đã trở thành họ Lãnh rồi."

Lãnh Dạ nghe vậy, dựa vào ghế, lạnh lùng nhìn Bạch Vãn Vãn, nói: "Nghe có vẻ như là quý tòa soạn tạp chí đυ.ng phải phiền toái,ụp nồi lên người tôi nhỉ? Cô Vãn, tôi nên nói cô quá tự tin hay là nên nói cô quá tự luyến đây?"

"Hóa ra là không phải tổng giám đốc Dạ, xin lỗi xin lỗi, tôi oan uổng tổng giám đốc Dạ rồi," Bạch Vãn Vãn tỏ vẻ xin lỗi, chân thành nói: "Vậy có thể phiền tổng giám đốc Dạ giúp tôi điều tra xem là ai ở sau lưng giở trò quỷ hay không, thật sự là tôi không có biện pháp nào."

"Được," Lãnh Dạ cầm ly rượu vang đỏ uống một ngụm, "Xem biểu hiện của cô."

"Tôi thực sự rất hiểu chuyện nha," Bạch Vãn Vãn nháy mắt với anh ta, đôi mắt của cô rất giống với ánh trăng sáng của Lãnh Dạ, lần này khiến cho Lãnh Dạ chút ngây người, Bạch Vãn Vãn cười hì hì cầm lấy dao cắt bò bít tết, "Chờ bắt được người nào đã chơi chúng ta, tôi sẽ..."

Cô dùng chút lực lên dao nhỏ trên tay, cắt xuống một khối bò bít tết trên mâm xuống.

"Ngượng ngùng ngượng ngùng," Bạch Vãn Vãn cuống quít buông dao nhỏ, đưa khối bò trở lại mâm, tỏ ra dáng vẻ người phạm sai lầm, "Tôi quá kích động rồi, xin lỗi."

Lãnh Dạ: "...."

Lúc này, người phục vụ lại tiến vào mang đồ ăn lên, là một dĩa trai vòi voi… nguyên gốc, hình dạng thực sự ...một lời khó nói hết, Lãnh Dạ nhìn thấy món đó, hơi cau mày, không thể tưởng tượng được khẩu vị của Bạch Vãn Vãn nặng như vậy.

Người phục vụ buông dĩa, nghi hoặc hỏi: "Thật không cần thay ngài cắt thành miếng sao?"

Bạch Vãn Vãn nói: "Không cần, tự tôi có thể cắt được, nhìn đi."

Bạch Vãn Vãn nói xong, dùng nĩa cắm vào trai vòi voi, bởi vì hình dạng của món ăn quá khiến cho người ta suy nghĩ bậy bạ cho nên người đàn ông duy nhất trong phòng là Lãnh Dạ không kìm lòng được mà kẹp chặt chân.

Tay trái Bạch Vãn Vãn cầm nĩa xiên trai vòi voi, tay phải cầm lấy chiếc dao vừa mới cắt một khối bò bít tết xuống, con dao nhỏ còn linh hoạt xoay tròn trên đầu ngón tay một chút, chơi hoa dao(*).

(*)Hoa dao: sử dụng một con dao hoặc lưỡi dao để tạo ra một số hoa văn hoặc vết sẹo trên cơ thể của người khác hoặc chính bạn.