Chương 15: Sẽ Để Lại Cho Anh Một Phần Nha!!

"Bệnh viện cấm ồn ào, có giáo dục một chút đi."

Sắc mặt của Trần Thuật Kỳ vèo một cái đã thành màu đỏ bừng, sống hai mươi ba năm trên đời, lần đầu tiên anh lại bị người ta nghi ngờ về sự giáo dục của mình.

Anh hung hăng liếc xéo sang Mạnh Nhiên một cái, tự mình di chuyển xe lăn, rời đi.

Ai da... Mạnh Nhiên chép miệng, như vậy là tức giận rồi à?

Chờ đến lúc Mạnh Nhiên đuổi theo, mới phát hiện người đàn ông vẫn chưa đi xa.

Không phải là không định đi xa hơn, mà là không thể đi xa được.

Vào ban ngày, bệnh viện có bao nhiên con người ai ai cũng biết rõ, thang máy đã bị kẹt đầy rồi, nhưng vẫn có thể nhường chỗ cho một chiếc xe lăn được, nhưng mà, Trần Thuật Kỳ là một người cao ngạo, gần như thể kéo mặt mũi của mình xuống để chen chúc với người ta được, vậy nên cũng chỉ có thể đứng ở cửa của thang máy, vẻ mặt vô cảm chờ đợi.

Sau đó có nhiều người không ngừng nhân cơ hội chiếm vị trí, đi trước anh một bước, nhìn tình hình này, đến buổi tối cũng vẫn chưa đi được.

Mạnh Nhiên đi đến phía trước, đỡ tay lái của xe lăn.

"Không cần cô quản."

Hai tay Trần Thuật Kỳ nắm chặt lại, nghĩ thế nào cũng không hiểu được tại sao lại có loại người như thế này, tại sao lại phát sinh những chuyện này được? Hơn nữa không biết có phải là do lúc té ngã đã đυ.ng phải chỗ nào hay không, bây giờ toàn thân của anh, từ trên xuống dưới chỗ nào cũng đau, giống như thật sự bị người ta đánh cho một trận vậy. (Không cần nghi ngờ, anh thật sự bị người ta đánh)

"Tôi mặc kệ anh, cho anh trở thành kẻ què chân cô độc bơ vơ luôn, thật là đáng thương."

"Tôi như thế này, quái lạ! A!"

Mắt thấy người đàn ông tức đến nỗi muốn bốc khói, Mạnh Nhiên lập tức chuyển thành những lời nói tốt đẹp:

"Trách tôi, trách tôi, cầu lão gia hãy cho tôi một cơ hội hối cải để giúp đỡ anh, để tôi gánh chịu trách nhiệm, hầu hạ lão gia!"

Trần Thuật Kỳ dùng sức cắn chặt răng hàm lại, đây là cái thái độ gì thế hả, hiện tại lại cho anh cảm giác như mình đang gây sự vô cớ vậy đấy, như một tên ăn vạ!!

Mạnh Nhiên này, thực sự rất đáng giận!!!

---

Công lược một người lạnh như băng, so sánh với việc công lược một người lạnh như băng đang ngồi trên xe lăn, Mạnh Nhiên không có chút đỏ mặt nào trả lời, người sau, dễ dàng hơn nhiều.

Việc Trần Thuật Kỳ mất đi năng lực hành động, ở trong mắt của Mạnh Nhiên chẳng khác nào một con hổ giấy.

Trần Thuật Kỳ muốn quay về nhà của mình, nhưng lại bị lời nói thấm thía của Mạnh Nhiên khuyên lại:

"Bây giờ anh đã bị thành dạng này rồi, làm để về nhà của mình bây giờ, hả? Hơn nữa bây giờ vẫn đang trong thời gian l*иg tiếng, danh dự của anh ở đâu?"

Trần Thuật Kỳ uống một ngụm nước đá thật to, trong lòng âm thầm mặc niệm không nên tức giận, người đàn ông tốt không đấu đá với phụ nữ, nhưng hai chữ danh dự này chính là tử huyệt của anh, cho nên Trần Thuật Kỳ chỉ có thể đi vào khuôn khổ.

Sau khi "khống chế" được đối phương, Mạnh Nhiên còn quang minh chính đại bóc lột người ta:

"Thuật này..."

Trần Thuật Kỳ nhíu mày.

"Trần Thuật Kỳ."

"Cái gì?"

"Gọi tôi là Trần Thuật Kỳ, chúng ta không quen thuộc như vậy."

Mạnh Nhiên bĩu môi, sớm muộn gì cũng có một người, tôi sẽ bắt anh cầu xin tôi gọi như vậy.

"Trần Thuật Kỳ, anh xem chân của anh, cần phải mua một số đồ vật để bồi bổ, như thế mới có thể mau khỏi được, nhưng mà tôi đã... Hì hì... Gần đây túi tiền không được dư dả cho lắm...."

Trần Thuật Kỳ quả thật rất bội phục, trước kia tại sao anh lại không phát hiện cái người này không biết xấu hổ như thế cơ chứ.

"Ví tiền ở trong túi của tôi, tự mình lấy đi."

Trong lòng Mạnh Nhiên âm thầm vui mừng một phen, dùng lời lẽ chính đáng hứa hẹn:

"Anh yên tâm, tôi sẽ không tiêu xài lung tung đâu, đảm bảo mỗi một đồng đều được tiêu trên người của anh."

Nửa tiếng sau, Trần Thuật Kỳ nhìn đống đồ ăn vặt đầy nhà, lại nhìn vào cái người nào đó đang gặm khoai lát ở trên sô pha:

"Cô nói những cái này cũng được tiêu lên người của tôi à?"

Đầu của Mạnh Nhiên cũng không cần nâng lên, vẻ đương nhiên mở miệng nói:

"Sẽ để lại cho anh một phần nhà!"

Trần Thuật Kỳ: !!!