Chương 9: Bể bơi

Đỗ Minh Trà nghỉ ngơi tầm hai phút thì đôi mắt mới thoáng dễ chịu chút.

Đây là di chứng ngày đó tinh bột bay vào mắt, chỉ chút kí©h thí©ɧ nhỏ thì lại dễ dàng rơi lệ.

Vốn dĩ tuyến lệ của cô hoạt động tốt, xem “The Titanic” mấy chục lần, hiện giờ lại nhìn thấy hình ảnh Rose ghé vào tấm gỗ nổi dùng sức thổi còi, tuyến lệ vẫn sẽ tan vỡ như cũ, không khống chế được mà khóc đến khi phim kết thúc.

Đỗ Minh Trà cũng không cho rằng tuyến lệ hoạt động tốt là khuyết điểm.

Lúc dậy thì cãi nhau với bố mẹ, chỉ cần rớt nước mắt một cái là bọn họ lập tức thỏa hiệp: “Khóc cái gì chứ, Trà Trà… Được rồi, không khóc, nghe lời.”

Trước kia Đỗ Minh Trà ỷ vào điểm này cậy sủng mà kiêu, lấy không ít chỗ tốt từ chỗ bố mẹ.

Hiện giờ Đỗ Minh Trà đã mất đi tư cách cậy sủng mà kiêu rồi.

Cô không thể kiêu, càng không thể làm nũng.

Đỗ Minh Trà ngồi ở ghế dài, ném khăn giấy dùng xong vào thùng rác.

Thùng rác khép lại.

Một cái đầu nhỏ nằm bò ở vách tường trộm thò ra, tóc hơi xoăn, đôi mắt đen nhánh, giống như búp bê Tây Dương.

Rõ ràng là Cố Nhạc Nhạc.

“Nhạc Nhạc?” Đỗ Minh Trà kinh ngạc: “Sao em lại ở đây?”

“Khách sạn này là của nhà dì Sơn Chi của em.” Cố Nhạc Nhạc nói: “Đêm nay hai nhà bọn em ở đây liên hoan.”

Đỗ Minh Trà biết rất ít chuyện gia đình Cố Nhạc Nhạc.

Cô chỉ thấy ảnh chụp mẹ Cố Nhạc Nhạc một lần, tóc xoăn váy đỏ, mặt mày sắc bén, trang điểm rực rỡ như mẫu đơn, hoa lệ quý khí.

Còn bố cậu nhóc giống như là không sống cùng mẹ con họ.

“Quà em đưa cho Hoài Dữ rồi.” Cố Nhạc Nhạc buồn tẻ nắm nắm tay, nói dối: “Cậu ấy rất thích.”

“Rất thích?”

“Vâng.” Ánh mắt Cố Nhạc Nhạc vừa chuyển, nói bừa: “Hoài Dữ nói, chỉ cần là chị đưa, cậu ấy đều rất thích!”

Trên thực tế, Thẩm Hoài Dữ không nói gì, chỉ nhìn bức thư kia, cười một chút.

Cố Nhạc Nhạc dùng hết sức rồi nhưng vẫn không thuyết phục được Thẩm Hoài Dữ ra gặp cô.

Thẩm Hoài Dữ hoàn toàn không muốn nhúng tay.

Thật sự là làm trái tim nhỏ của Cố Nhạc Nhạc buồn hỏng rồi.

Đỗ Minh Trà nói: “Trẻ con nói dối thì mũi sẽ dài ra đấy.”

Cố Nhạc Nhạc theo bản năng sờ mũi mình, lòng còn sợ hãi mà xác nhận lại.

Vẫn bình thường, không dài ra.

Đỗ Minh Trà xem bộ dáng lo sợ bất an này của cậu nhóc, cúi người, làm như thật vỗ bả vai cậu nhóc: “Được rồi, chị không có việc gì, bố mẹ em ở gần đây hả? Muốn chị dắt em qua không?”

Cố Nhạc Nhạc cuống quít lắc đầu: “Không cần không cần.”

Cậu nhóc muốn đưa Đỗ Minh Trà đi gặp Thẩm Hoài Dữ, lại sợ Thẩm Hoài Dữ thái độ lãnh đạm, ngược lại biến khéo thành vụng, chọc đến hai người cãi nhau…

Đang còn do dự thì Đỗ Minh Trà đã tạm biệt cậu, cậu nhóc rầu rĩ không vui: “Cô Đỗ, chị không có bạn trai hả?”

“Không có, làm sao vậy?”

Đôi mắt Cố Nhạc Nhạc lấp lánh: “Vậy chị cảm thấy Hoài Dữ thế nào?”

Động tác vươn vai của Đỗ Minh Trà chợt dừng: “Hả?”

Cố Nhạc Nhạc dốc hết sức lực đẩy mạnh tiêu thụ Thẩm Hoài Dữ: “Hoài Dữ chính trực đứng tuổi, thân thể khỏe mạnh, dung mạo đoan chính, đến nay chưa từng kết hôn——”

Đỗ Minh Trà một tay đè lại đầu cậu: “Chị với thầy ấy không thích hợp.”

Cố Nhạc Nhạc cuồng nhiệt ship cp, tim vỡ nát rơi đầy đất: “Chỗ nào không thích hợp?”

“Nhạc Nhạc này, em biết không? Tuổi thọ trung bình của nam giới ngắn hơn nữ giới.” Đỗ Minh Trà mặt không đổi sắc nói: “Loại chuyện này à, ai cũng không biết trước, nhưng thầy Hoài của em lớn tuổi hơn chị nhiều, nhỡ đâu thầy ấy lại chết trước thì sao?”

Cố Nhạc Nhạc: “…”

Thế mà cậu nhóc lại cảm thấy Đỗ Minh Trà nói rất có lý.

Cố Nhạc Nhạc chưa từ bỏ ý định, vẫn hỏi đến cùng: “Vậy có phải vừa rồi chị đang khóc không? Có người bắt nạt chị à?”

“Không phải khóc, là rớt nước mắt. Hai ngày này mắt chị không quá thoải mái, bị kí©h thí©ɧ thôi.” Đỗ Minh Trà sửa lại cho đúng, giải thích mà cứ như đang nói đùa: “Chuyện làm con người ta chảy nước mắt có rất nhiều loại, bị cay khóc, cười khóc, còn có người sẽ đói khóc.”

Cố Nhạc Nhạc cái hiểu cái không mà “à” một tiếng.

Sau khi tạm biệt Đỗ Minh Trà, cậu nhóc đẩy cửa phòng ra.

Thẩm Hoài Dữ ngồi ở ghế mây, đang xem tạp chí.

Cửa đóng lại.

Lạch cạch.

Tầm mắt Thẩm Hoài Dữ dời khỏi trang sách: “Sao Minh Trà lại khóc?”

Cố Nhạc Nhạc nỗ lực nghĩ, chỉ có thể nhớ lại tới mấy chữ cuối cùng cô nói.

Vì thế Cố Nhạc Nhạc trịnh trọng nói cho anh: “Đói khóc.”

Thẩm Hoài Dữ: “…”

-

Đỗ Minh Trà bước ra cửa thang máy, móc điện thoại ra, bắt đầu tra đường về.

Cô còn chưa cẩn thận dạo hết thủ đô, rất nhiều nơi đều chưa quen thuộc, sau khi tách khỏi hướng dẫn quả thực một bước khó đi.

Trong Quốc khánh thì tuyến đường hoạt động của tàu điện ngầm có hơi điều chỉnh, không dừng lại ở mấy trạm liền.

Chẳng qua là không quá ảnh hưởng tới cô.

Đỗ Minh Trà đi bộ rời khỏi khách sạn, mất đi điều hòa, sóng nhiệt bên ngoài mãnh liệt đánh tới.

Ngón tay che ở trên trán, hơi híp mắt.

Ánh mặt trời quá mức loá mắt.

Đỗ Minh Trà đứng bên trong gió nóng bốc hơi, cứ cảm thấy phía sau hình như có người đang nhìn mình, theo bản năng ngẩng đầu nhìn theo hướng nghiêng phía trên.

Ở trên sân thượng cô vừa đứng, có một người đàn ông mặc áo sơmi đen, không nhìn rõ mặt.

Có lẽ chỉ là lữ khách bình thường ra hóng gió.

Đỗ Minh Trà xoay người.

Khí lạnh dính trên váy áo hoàn toàn bị gió nóng cắn nuốt.

Ngày hôm sau của kỳ nghỉ Quốc khánh.

Đỗ Minh Trà ở trên giường ngủ một giấc thoải mái dễ chịu.

Vùi ở trong ổ chăn, cô click mở điện thoại, phát hiện bộ truyện cô đang theo dõi gần đây, tác giả ấy vậy mà thêm tận ba chương!

Mỗi chương vừa cẩu thả vừa dài! Chương cực dài!

Đỗ Minh Trà kích động muốn nhảy dựng lên hô to một tiếng sang năm mới rồi!

Cô vừa mới chuẩn bị click mở xem, điện thoại nhảy ra tin nhắn mới.

Là chủ diễn đàn kiêm chức đang trò chuyện riêng với cô:

“Bạn học, bạn còn làm kiêm chức không?”

“Đánh giá bể bơi, rất đơn giản, tạo tư thế, chụp chút ảnh là được rồi.”

Chủ diễn đàn biết tình huống của cô, lại bổ sung.

“Bạn mang khẩu trang chụp là được, không cần lộ mặt.”

“Hình ảnh.”

“Đây là áo tắm, bởi vì đối diện bể bơi là gia đình, cho nên hình thức tương đối bảo thủ.”

Đỗ Minh Trà click mở hình ảnh.

Hình thức đúng là rất bảo thủ, áo tắm màu tím liền thân, bao kín mít bắt đầu từ cổ, là loại hình thức mà bị Tấn Giang xét duyệt cũng sẽ vừa lòng gật đầu cho đi.

Cô không chút do dự đáp ứng.

Bên kia nhanh chóng gửi địa chỉ, nội dung cụ thể của kiêm chức tới, một hồ bơi mới xây, cách Tĩnh Thủy Loan rất gần, ở bên cạnh một công viên nhỏ.

Đỗ Minh Trà rất vừa lòng.

Lộ trình không dài, có tàu điện ngầm đi thẳng tới.

Hoàn mỹ.

Cuối tuần có bữa sáng là không hoàn chỉnh, đói bụng súc ở ổ chăn đọc tiểu thuyết hoặc hối chương mới là phương thức mở ra kỳ nghỉ chính xác.

Đỗ Minh Trà ghé vào trên giường, khẽ hát, vui vẻ nhấp mở ba chương siêu dài kia, sung sướиɠ đọc từ đầu đến cuối ——

Nội dung cốt truyện tiểu thuyết phát triển vô cùng quỷ dị: Ngày hôm sau, sau khi nam nữ chính động phòng, nữ chính phát hiện mình với nam chính hình như là anh em ruột.

Đỗ Minh Trà căng thẳng lật đến trang sau.

“Tác giả có lời muốn nói: Rất xin lỗi, trạng thái không tốt, suy đi nghĩ lại, tôi quyết định bỏ hố, tạm biệt.”

Đỗ Minh Trà lập tức ngồi dậy, khó tin nhìn điện thoại.

Cô viết một chương vừa cẩu thả vừa dài như vậy mà?

Cứ như vậy mà lặn à?

Tuyệt vọng đổi mới hai lần, không thể kéo ra tin tác giả hồi tâm chuyển ý, nhưng thật ra kéo ra tin nhắn của Thẩm Hoài Dữ.

Hoài Dữ: “Có phải em rất thiếu tiền hay không?”

Đỗ Minh Trà muốn nói, đúng vậy, cô rất cần tiền.

Ngón tay lại do dự, dừng lại ở trên màn hình, yên lặng bất động.

Không biết vì sao mà cô có thể thản nhiên mà nói cho giáo viên, bạn học, bạn tốt thậm chí là người thuê cô là cô vô cùng thiếu tiền.

Đây cũng không phải chuyện khiến người ta cảm thấy thẹn, Đỗ Minh Trà đã học được cách sống chung cùng bần cùng, cô thậm chí có thể làm được dùng 5 đồng tiền thu phục đồ ăn cho một ngày, còn học xong phân biệt nguyên liệu nấu ăn tươi với không tươi, thuần thục nắm giữ kỹ xảo trả giá với người bán hàng rong.

Nhưng đối mặt với Thẩm Hoài Dữ, Đỗ Minh Trà lại không nói ra miệng được.

Cô không thể thản nhiên được.

Đỗ Minh Trà: “Kinh tế của em có hơi không dư dả.”

Đối phương không nói thêm gì, trực tiếp gửi tới một link tuyển dụng.

Thẩm Hoài Dữ: “Tiếng Pháp của em cũng còn tính là ổn, nộp sơ yếu lý lịch thử xem.”

Đỗ Minh Trà click mở link, xem qua vài lần.

Một công ty của Pháp cử năm người tới thủ đô để đàm phán việc hợp tác với công ty nào đó, muốn tìm một người trong nước tinh thông tiếng Pháp làm phiên dịch đi cùng trong ba ngày hội nghị.

Đỗ Minh Trà không xem kỹ, tắt trang web.

Cô còn đắm chìm trong đau khổ khi tác giả bỏ hố, trả lời: “Xin lỗi, em không làm được.”

Thẩm Hoài Dữ không trả lời.

Không phải Đỗ Minh Trà thật sự không làm được, mà là giáo viên ân cần dạy bảo, không hy vọng học sinh đi nhận việc kiêm chức giá rẻ.

Tuy rằng cô rất thiếu tiền, nhưng ở điểm này vẫn nghe lời giáo viên.

Phiên dịch là cái vòng rất nhỏ, một khi nhận bản thảo giá thấp, sau này rất khó lại nhận được giá cao.

Người khác chỉ biết cho rằng người này phiên dịch giá rẻ, không đáng bỏ ra giá cao.

Trên trang web kia tuy rằng không viết rõ thù lao, nhưng loại công việc tùy tiện kéo sinh viên nộp lý lịch này, đoán chừng cũng chính là áp bức sinh viên như gia súc thôi, thù lao tuyệt đối không cao chút nào cả.

Giữa trưa Đỗ Minh Trà dùng nồi điện nấu nồi mì, bỏ thêm hai cây rau cải xanh, một quả trứng gà.

Nguyên liệu nấu ăn đều mua từ chợ gần đó, hàng ngon giá rẻ.

Trước kia Đỗ Minh Trà rất kén ăn, không ăn thịt mỡ, không ăn rau thơm, không ăn tỏi, không ăn gừng.

Cô của hiện tại, cho dù là lấy gừng xào khoai tây, cũng có thể mặt không đổi sắc mà ăn hết ngay.

Cô ăn hết một chén mì, xách theo hộp cơm, nồi nhỏ, đôi đũa đi đến vòi nước rửa.

Rửa sạch sẽ xong, Đỗ Minh Trà mới phát hiện điện thoại có một cuộc gọi nhỡ của Thẩm Hoài Dữ.

Đỗ Minh Trà cầm lấy điện thoại, ngón tay ở trên màn hình dừng lại ba giây, chậm chạp không bấm xuống.

Xem thời gian bên góc phải, không còn sớm.

Cô phải đi xe điện ngầm đến chụp đánh giá bể bơi.

Để điện thoại vào túi, Đỗ Minh Trà để bình nước đựng đầy nước ấm vào cặp sách, đẩy cửa ký túc xá ra.

Hồ bơi này mới xây, còn đang ở thời kì bắt đầu kinh doanh, đối với bên ngoài mà nói cần lượng lớn “Đánh giá”, thật ra không khác chạy đơn, quảng cáo bao nhiêu, đều là thêm một lượng lớn ảnh chụp, đánh giá tâng bốc là được.

Đỗ Minh Trà đi theo nhân viên công tác lấy áo tắm màu tím dùng một lần.

Loại áo tắm này chất lượng rất kém, vải dệt chất lượng kém, Đỗ Minh Trà duỗi tay vân vê, thô ráp, vậy mà lại còn rất giòn, như là hơi dùng lực chút sẽ bị tụt ra.

Nhân viên công tác đưa cô đến phòng thay quần áo nữ, ngăn tủ không nhiều lắm, người cũng không nhiều lắm, thưa thớt hai ba người, hẳn là người đồng thời tiếp đơn.

Nhân viên công tác nói chuyện cũng không kiêng dè: “Các bạn ở chỗ này thay quần áo, cầm thẻ, từ cửa bên phải kia đi ra ngoài chính là bể bơi. Người quay phim ở bên kia chờ các bạn, chụp theo thứ tự, chụp xong là có thể thay quần áo đi về.”

Đỗ Minh Trà là người chụp cuối cùng.

Áo tắm dán ở trên người rất không thoải mái, có vài chỗ còn có đầu sợi, cộm có chút khó chịu. Khăn lông hồ bơi chuẩn bị cũng mỏng manh, một cái nhỏ xíu, không che được cái gì.

Thay áo tắm xong, do dự hai giây, cô không lấy khẩu trang.

Hồ bơi ở trong nhà, không cần sợ ánh mặt trời, chờ lát nữa nói không chừng còn phải xuống nước.

Mang khẩu trang bơi lội quả thật chính là rùa treo cổ ngàn năm —— chán sống.

Đỗ Minh Trà nhéo khăn lông, ra khỏi phòng thay quần áo.

Nhϊếp ảnh gia là nam, mang kính râm, một bộ râu quai nón lớn, không thấy rõ mặt, đang cúi đầu đùa nghịch camera.

Nhưng khi gã nhìn thấy khuôn mặt Đỗ Minh Trà, thoáng sửng sốt một chút, sau đó vẫy tay, ý bảo cô sang một bên chờ.

Vết sẹo trên mặt Đỗ Minh Trà đã mờ đi, năng lực khôi phục của cô không tệ, lại vẫn luôn cẩn tuân theo lời dặn của bác sĩ, kiên trì ăn kiêng.

Bây giờ trên má chỉ có dấu vết nhợt nhạt, với chút dấu vết không đồng màu với màu da xung quanh.

Chờ lúc mặt trời không quá độc, cô có thể không cần mỗi ngày đều mang khẩu trang đi học.

Mấy người trước chụp rất nhanh, xoạt xoạt vài cái là kết thúc, tùy ý bày mấy tư thế là được.

Đến phiên Đỗ Minh Trà, yêu cầu của nhϊếp ảnh gia bỗng nhiên lại cao lên.

Lúc thì nói cô tư thế của cô không linh hoạt, lúc lại nói ánh sáng không tốt, phải chụp lại.

Tới tới lui lui lăn lộn mười mấy lần, cũng chưa thể làm nhϊếp ảnh gia vừa lòng.

Trong lòng Đỗ Minh Trà mơ hồ nhận thấy không ổn.

——Chỉ là thời gian tiêu tốn ở trên người cô lâu hơn so mấy người phía trước kia rồi.

Đỗ Minh Trà cảnh giác cầm lấy khăn lông.

Vào lúc này, điện thoại của nhϊếp ảnh gia vang lên.

Gã liếc mắt nhìn Đỗ Minh Trà một cái, bỗng nhiên đi đến bên cạnh nhận điện thoại, giọng nói cũng đè thấp: “Anh Ôn, anh đến đâu rồi? Ừ, ở đâu…”

Câu nói kế tiếp, Đỗ Minh Trà không nghe rõ lắm.

Cô siết chặt khăn lông, quay đầu chạy về phòng thay quần áo, chỉ nghe thấy người nọ kêu cô: “Đừng chạy! Quay lại!”

Đứa ngốc mới quay lại.

Đỗ Minh Trà một đường chạy như điên đến phòng thay quần áo, khóa chặt cửa từ bên trong.

Cô thở phì phò, cũng khóa trái cửa lớn phòng thay quần áo, lúc này mới đi lật tìm quầy giữ đồ của mình.

Quả nhiên.

Quần áo, cặp sách, giày của cô đều không thấy nữa.

Nhưng trên mặt đất lại có chiếc tất lẻ loi ở đấy, hình như bên dưới còn có gì đó——

Đỗ Minh Trà nhấc tất lên, nhìn thấy điện thoại của mình.

Hẳn là có người cố ý để lại.

Bây giờ Đỗ Minh Trà đã không rảnh suy nghĩ bên ngoài phát sinh cái gì, cũng không rảnh đi tự hỏi đến tột cùng ai để lại điện thoại.

Cô bình tĩnh lại, gọi 110 trước, giải thích tình huống của mình.

Cục cảnh sát cách chỗ này có một đoạn thời gian, đối phương an ủi cô, sẽ nhanh chóng lại đây.

Đỗ Minh Trà không yên tâm.

Bây giờ là kỳ nghỉ quốc khánh, nhỡ đâu kẹt xe thì sao?

Cô do dự mấy lần, lại gọi số di động của Thẩm Hoài Dữ.

Tĩnh Thủy Loan cách chỗ này không tới 1km.

Đỗ Minh Trà cầu nguyện bây giờ anh ở Tĩnh Thủy Loan.

Cô bóp bóp cổ họng của mình, khụ một tiếng, nỗ lực nặn ra vài giọt nước mắt.

“Tút… tút… tút…”

Chuyển được.

“Cô Đỗ.” Giọng Thẩm Hoài Dữ bình tĩnh: “Làm sao vậy?”

“Em đi kiêm chức bị người lừa.” Đỗ Minh Trà dùng giọng khóc nức nở nói, hạ giọng, tạo ra cảm giác nhu nhược, hoảng loạn luống cuống: “Bây giờ có người ở bên ngoài tông cửa… Thầy có thể lại đây giúp em không? Cầu xin thầy.”

Cô cũng không ôm kỳ vọng quá lớn với Thẩm Hoài Dữ.

Dù sao thì đối phương miệng độc giống dao nhỏ, nói không chừng tâm địa cũng giống như dao nhỏ.

Giọng Thẩm Hoài Dữ cao lên: “Em ở đâu?”

Đỗ Minh Trà nói: “Em vừa mới dùng WeChat gửi định vị cho thầy, xin thầy nhanh lại đây, em rất sợ.”

Hai chữ cuối cùng là thật sự sợ, âm cuối đều phát run.

Tuy rằng làm bộ khóc nức nở là vì kích phát ý muốn bảo vệ của đối phương, để đối phương đáp ứng giúp đỡ cô, nhưng bây giờ cô sợ hãi cũng là thật sự.

“Tôi lập tức đi qua.” Thẩm Hoài Dữ nói: “Lập tức báo cảnh sát, đừng sợ.”

Giọng anh trầm thấp, hai chữ cuối cùng như lông chim khinh phiêu phiêu dừng ở ngực Đỗ Minh Trà, có cùng độ ấm với nước bị nắng chiếu quá lâu.

Cô rất bất ngờ.

Vốn còn tưởng rằng người này… Sẽ độc miệng chứ.

“Vâng.” Đỗ Minh Trà chân thành thật lòng nói cảm ơn: “Cảm ơn thầy.”

Di động tắt, người bên ngoài bắt đầu tông cửa, loảng xoảng loảng xoảng loảng xoảng, làm cửa gỗ lảo đảo lắc lư.

Đỗ Minh Trà tuần tra mọi nơi, túm cây lau nhà trong một góc.

Đợi lát nữa nếu là có người xông tới, cô sẽ đánh vỡ đầu chó của đối phương.

Tiếng đánh kịch liệt bỗng nhiên an tĩnh lại, Đỗ Minh Trà nghe được ngoài cửa truyền đến giọng nói quen thuộc.

Là Ôn Chấp.

“Đi ra đi, Đỗ Minh Trà.” giọng hắn thâm trầm: “Chụp cô mấy tấm ảnh rồi đi về, ngoan ngoãn phối hợp, đừng chọc tôi nổi điên.”

Đỗ Minh Trà nheo mắt.

Rất tốt.

Xem ra là cố ý trả đũa.

Đỗ Minh Trà hoàn toàn không cảm thấy ngoài ý muốn đối với việc Ôn Chấp có thể làm ra loại chuyện này.

Cô hoàn toàn không hiểu sao Ôn Chấp ôm địch ý với cô lớn như vậy, cũng không muốn hiểu.

Không cần thông cảm với kẻ điên.

Giống hành vi hôm nay của Ôn Chấp, hẳn là sẽ bị bắt? Hay là chỉ phạt thôi?

Lòng bàn tay nắm cây lau nhà của Đỗ Minh Trà tràn đầy mồ hôi.

Ngón tay run rẩy, cô không phát ra khỏi cổ họng một tiếng nào.

Cửa phòng thay quần áo bị va leng keng rung động.

Cô áp xuống sợ hãi, an tĩnh chờ đợi được cứu viện.

Ngoài cửa.

Ôn Chấp ngồi ở bên cạnh đợi một hồi, thật lâu không nghe được tiếng Đỗ Minh Trà, phất tay ý bảo: “Tiếp tục đập, đập hư nhớ ghi cho tôi.”

Đối phương cười làm lành: “Anh Ôn, vậy không tốt đi… Nói như thế nào đều là cháu gái ruột của ông cụ Đặng…”

Ôn Chấp phun một ngụm khói ở trên mặt gã, lạnh nhạt nhìn gã: “Bảo mày đập thì mày đập đi, một đứa con gái đũy mà thôi, đến ông cụ Đặng đều không muốn nhận, mày thay lão già đấy tốn tâm tư gì?”

Đối phương bị sặc khụ vài tiếng, bất đắc dĩ quơ lấy cây búa.

Đập thật mạnh một hồi, cuối cùng cửa gỗ xuất hiện cái khe.

Nhưng mà người bên trong lại giống người câm, một chút động tĩnh cũng không có.

Ôn Chấp ý bảo người trước tránh ra, hắn dán mắt vào khe hở đập vỡ nhìn vào trong, nhìn thấy đùi trắng như tuyết.

Hắn cười lạnh.

Con gái của kỹ nữ có khác, trời sinh đã biết câu dẫn người.

Ôn Chấp nghiêng người tránh ra: “Tiếp tục ——”

Bên tai nghe được một trận tiếng bước chân hỗn loạn, Ôn Chấp nhíu mày xoay người: “Má nó, lấy cái cưa điện mà cọ tới cọ lui —— Á!!!”

Có người nghênh diện một chân đá trúng cằm anh ta, Ôn Chấp rõ ràng nghe được tiếng xương cốt mình bị lệch, thê lương kêu thảm thiết một tiếng, quỳ rạp trên mặt đất. Đôi mắt biến thành màu đen, mũi cũng chảy ra đồ vật ấm áp, anh ta duỗi tay sờ soạng, máu đầy tay.

Người chuẩn bị phá cửa không dám động đậy, run bần bật, sắc mặt tái nhợt mà trông coi.

Hắn bị đau mắng: “Mẹ nó ——”

Nói còn chưa dứt lời, hàm lại phát đau tiếp.

Người đánh hắn túm cổ áo hắn, giống kéo chó chết kéo hắn lại, nặng nề mà ném đến bên chân một người khác.

Ôn Chấp chảy máu mũi không ngừng, cằm bị lệch ghé vào sàn nhà lạnh băng, có vệt nước trên sàn nhà, nhìn thấy một đôi giày da sạch sẽ màu đen.

Lại nhìn lên trên, quần tây đen là thẳng thớm, sơ mi trắng sạch sẽ không nhiễm bẩn, cổ thon dài…

Cùng với khuôn mặt anh tuấn thành thục nam tính.

Ôn Chấp kinh ngạc: “Nhị, nhị ——”

Thẩm Hoài Dữ tháo bao tay màu đen xuống, giơ tay lên, dùng đôi bao tay bằng da này hung hăng quất vào mặt hắn.

Lần này lực mạnh, Ôn Chấp kêu thảm thiết một tiếng, mặt bị đánh đến nghiêng đi, sưng đỏ lên.

Mặt Thẩm Hoài Dữ không biểu cảm: “Minh Trà đâu?”

-

Tác giả có lời muốn nói:

Chương kế tiếp Nhị gia thấy rõ mặt Minh Trà rồi.