Chương 8: Thơm quá

Đỗ Minh Trà rút tay về.

Trong đầu cô tràn đầy tiếng nuối tiếc.

Chẳng lẽ lúc trước anh đã ở bảo tàng lịch sử của trường?

Cô chân thành xin lỗi: “Em xin lỗi, em không thấy rõ, dù sao đây cũng là lần đầu tiên em chạm vào người.”

“Không sao.” Thẩm Hoài Dữ hào hoa phong nhã, bình tĩnh tiếp thu: “Là do tôi không đề phòng, dù sao đây cũng là lần đầu tiên tôi bị người khác sờ.”

Đỗ Minh Trà: “…”

Tuy rằng đối phương trả lời rất lịch sự, nhưng vì sao cô lại cảm thấy có hơi nghẹn lòng?

“Thầy Hoài, bây giờ thầy có thể giúp em một việc được không?” Đỗ Minh Trà hỏi: “Mắt em bây giờ không nhìn rõ lắm, thầy có thể dẫn em đi đến chỗ vệ sinh khu dạy học được không? Em muốn đi rửa mặt.”

Thẩm Hoài Dữ không trả lời ngay lập tức.

Một lúc sau, Đỗ Minh Trà cảm giác được có thứ gì chạm vào tay cô, cô theo bản năng nắm chặt nó.

Cách lớp áo sơ mi, cô cảm nhận được nhiệt độ khi chạm vào cánh tay anh.

Khi tay cô chạm vào chiếc áo sơ mi mỏng manh, cô còn ngửi được một hương thơm nhẹ trên người anh, đó là một mùi hương thoang thoảng của cỏ cây.

Trong đầu Đỗ Minh Trà bỗng hiện lên một suy nghĩ——aa

Tại sao người đàn ông trưởng thành nam tính lại không chọn nước hoa hương xoài, hay là nước hoa hương dứa? Là bởi vì rừng lá rộng thường xanh ở cận nhiệt đới không đủ cao, mùi không đủ cao cấp sao?

“Bám chắc vào.” Anh nói: “Người mù nhỏ.”

Đỗ Minh Trà lịch sự đáp lại: “Em sẽ đi vững, thầy Hoài.”

Vì đại hội thể thao tổ chức rất sôi động nên rất ít người ở lại khu dạy học của trường để tự học.

Hành lang trường giờ đây rất yên tĩnh, một làn gió mát lạnh thổi qua mang theo hương thơm của lá xanh, Đỗ Minh Trà nắm lấy cánh tay Thẩm Hoài Dữ và đi theo anh, hai người giống như cá trong biển cả, từ từ bước đi trong đại dương tràn ngập không khí tươi mát của cây cối vào cuối mùa hè.

Đỗ Minh Trà đi một đôi giày thể thao màu đen, trên mũi giày được dính một nhúm lông, dây giày màu trắng rất sạch sẽ, được thắt nơ hình con bướm.

Thẩm Hoài Dữ cúi đầu.

Đúng lúc anh lại nhìn thấy đỉnh đầu của Đỗ Minh Trà.

Tóc buộc đuôi ngựa hơi lỏng, dây buộc tóc không buộc chặt, còn có cả vài sợi tóc bung ra ngoài, có vài sợi tóc con rơi trên trán, phần mép tóc được ánh mặt trời rực rỡ chiếu vào.

Mái tóc đen của cô bị dính phải bột màu, xuống chút nữa, đôi mắt nhắm lại, khóe mắt còn lưu lại vệt nước, tuyến lệ bị bột màu kí©h thí©ɧ nên chảy nước mắt, bên cạnh khóe mắt cô còn dính phải một ít bột màu.

Trên khẩu trang và trên mũi cô cũng đều bị dính bột phấn, nhìn trông rất đáng thương. Quần cô có một vết rách, có cả máu chảy ra nhưng cũng không nhiều.

Rất giống một tên ăn mày nhỏ.

Đỗ Minh Trà cao hơn chút so với trong suy nghĩ của Thẩm Hoài Dữ.

Vốn dĩ anh cho rằng Đỗ Minh Trà cùng lắm thì chỉ cao đến ngực anh, nhưng giờ nhìn thì đỉnh đầu có hơi cao hơn bả vai anh.

Nhưng lại quá gầy.

Ăn không đủ no sao?

Đỗ Minh Trà hoàn toàn không biết suy nghĩ trong lòng của Thẩm Hoài Dữ, cô cố gắng mở to mắt, mới có thể đi vào WC nữ, tháo khẩu trang xuống, vặn vòi nước ra, hứng một chút nước sạch cẩn thận rửa sạch bột phấn trên mặt.

Mặt dù đã rửa rất sạch nhưng đôi mắt cô vẫn thấy khó chịu, cô phân vân một lúc, lấy một cái khẩu trang mới ra đeo lên, không còn cách nào khác phải ló mặt ra ngoài xin Thẩm Hoài Dữ giúp đỡ: “Thầy Hoài, thầy có thể xem đôi mắt giúp em được không?”

“Mắt còn đau à?”

“Một chút.” Đỗ Minh Trà nói: “Em cảm thấy vẫn còn cái gì đó ở bên trong.”

Thẩm Hoài Dữ không trả lời, anh ra hiệu cho cô đến gần.

Trên hành lang chỉ có hai người, anh đứng bên cạnh cửa sổ được ánh nắng chiếu vào, để vừa với chiều cao của cô anh hơi cúi người xuống, Đỗ Minh Trà ngẩng mặt lên cố gắng mở to mắt.

Dưới lớp khẩu trang, làn da cô trắng nhợt vì đã từ lâu không tiếp xúc với ánh mặt trời, giống như lông hạc trắng còn sót lại trên núi.

Bởi vì đôi mắt bị đồ vật bên ngoài kí©h thí©ɧ làm chảy nước mắt, phản chiếu lại ánh sáng đầy màu sắc.

Rất khó để phân biệt được rằng ánh sáng này được phát ra từ sau lưng anh, hay là từ khuôn mặt cô.

Đôi tay ấm áp của Thẩm Hoài Dữ chạm vào mặt cô, mở mắt cô ra, để phòng cô chớp mắt.

Ngón tay cứng rắn mảnh khảnh đặt lên làn da mềm mại, vì bị căng mắt ra lên hơi đau, nước mắt sinh lí vì không khống chế được chảy xuống.

Đỗ Minh Trà nín thở, nhìn anh cúi người xuống.

Gần đến mức có thể nhìn thấy rõ vết sẹo trên cổ anh, yết hầu hơi chuyển động.

Đôi mắt vừa đau vừa nhức.

Không thể nhịn được nữa.

Dù cho có cố nhưng cô không thể chịu được nữa.

Không nhịn được muốn chớp mắt, tay anh dùng lực xuống ngăn cho cô chớp mắt: “Đừng cử động.”

Lạnh lùng nói hai chữ, Thẩm Hoài Dữ bình tĩnh giữ chặt cô: “Chưa đỡ hơn sao.”

Đỗ Minh Trà nói bằng giọng mũi: “Ừm.”

Cô không chịu nổi hít một hơi, thì ngửi được hương thơm tươi mát từ anh.

Như gió bắc đi qua biên giới, xâm nhập mạnh mẽ.

Một cơn gió lướt qua những tán cây cao trong bóng râm, mạnh mẽ bay đến, làm nhạt đi hương thơm dịu nhẹ của hoa.

Trên cằm cô vẫn còn đọng lại vài giọt nước chưa khô, từ từ chảy xuống cổ, rồi chảy qua xương quai xanh, nhỏ lên trên áo thành từng vệt nước nhỏ.

Lúc Đỗ Minh Trà không chịu nổi rơi nước mắt lần nữa, cô nghe thấy Thẩm Hoài Dữ nhỏ giọng nói: “Thơm quá.”

Thơm?

Anh ngửi được mùi gì vậy???

Bùm.

Đỗ Minh Trà hất bay tay của Thẩm Hoài Dữ ra, lùi về phía sau vài bước, tức giận: “Thầy nói gì vậy?”

Cô hất mạnh đến mức đánh vào mu bàn tay của Thẩm Hoài Dữ.

Da của anh rất trắng, trên tay lập tức hiện lên vết ửng đỏ, Thẩm Hoài Dữ cúi đầu nhìn xuống vết ửng đỏ trên mu bàn tay.

Ngón tay cô không lớn, vừa nhỏ lại vừa đẹp.

“Cô không ngửi thấy sao?” Thẩm Hoài Dữ bình tĩnh cụp mắt, “Mùi hoa quế thơm nồng, ở gần đây có trồng hoa quế đúng không?”

Đỗ Minh Trà sửng sốt một lúc: “…Hình như là vậy.”

“Tại sao lại đột nhiên đánh người?” Thẩm Hoài Dữ nhíu mày: “Chẳng lẽ, cô cho rằng ——”

“Không phải.” Đỗ Minh Trà mặt không chút thay đổi nói: “Vừa nãy có một con muỗi ở trên tay thầy, em chỉ là vì dân trừ hại không cần cảm ơn đâu.”

Sau sự việc nhỏ vừa rồi, Đỗ Minh Trà cảm thấy mắt đỡ hơn nhiều, không còn đau nữa, đã có thể dễ dàng mở mắt.

Nhưng vẫn cảm thấy hơi nghẹn lòng.

Đánh cược liêm sỉ với chó, chắc chắn lúc nãy thầy Hoài cố ý!

Đỗ Minh Trà trời sinh không bao giờ chịu thua, âm thầm thề, nhất định sẽ ăn miếng trả miếng, lừa cho thầy ấy vào bẫy một lần.

Hai người cùng đi về phía trước, Đỗ Minh Trà bỗng nhiên nói: “Thầy Hoài, em có thể hỏi thầy một vấn đề tế nhị không?”

“Nói đi.”

Đỗ Minh Trà hơi cúi đầu, nhỏ giọng hỏi: “Là… chim của anh lớn cỡ nào?”

Im lặng một lúc.

Thẩm Hoài Dữ bình tĩnh nói: “Cô hỏi cái này làm gì?”

“Không có gì.” Đỗ Minh Trà ấp a ấp úng, “Bình thường em chưa từng thấy, chỉ muốn hỏi anh một chút vấn đề kích thước của giống đực thôi. Ừm, nếu anh cảm thấy bị xúc phạm, thì không cần trả lời đâu.”

Lại im lặng thêm một lúc.

Đỗ Minh Trà đi chậm lại, lén nhìn Thẩm Hoài Dữ, phát hiện đối phương đang cụp mắt xuống, vẻ mặt nặng nề như chìm trong suy nghĩ.

Cô đang chờ đợi Thẩm Hoài Dữ lên án cô, chất vấn cô sao lại hỏi vấn đề này.

Đến lúc đó, Đỗ Minh Trà sẽ đứng trên cao của mặt đạo đức, dùng lời lẽ chính đáng chỉ trích đối phương trong đầu toàn mấy thứ 18+.

Đến cả lời chất vấn anh Đỗ Minh Trà cũng đã nghĩ kĩ rồi——

“Em đang nói về con chim Cockatiel kia? Chứ không thầy nghĩ đến là con chim gì?”

“Trời ạ, không phải là thầy cho rằng… thầy Hoài, sao thầy có thể có ý nghĩ đen tối như vậy!”

Trong lúc vui vẻ chờ Thẩm Hoài Dữ từ chối trả lời, Đỗ Minh Trà nghe thấy giọng nói không nhanh không chậm của anh.

“Có lẽ khoảng 23cm.”

Đỗ Minh Trà xoa tay: “Em đang nói về cockatiels…Cái gì, sao lại lớn như vậy???!!!”

“Đây không phải là kích thước sau khi phát triển hoàn toàn,” hai mắt Thẩm Hoài Dữ tối lại: “Vẫn còn to ra nữa.”

Đỗ Minh Trà không thể tin nổi: “Thầy lừa em hả?”

——Cho dù là lòng tự trọng của đàn ông, thì thầy Hoài bịa ra có phải quá lố rồi không?

—— Khoác lác cũng không nên thái quá như vậy.

Cảm xúc Đỗ Minh Trà dâng trào bắt đầu công kích: “Thầy Hoài, thầy đang khinh em không có học qua lớp tâm sinh lý đúng không? Đàn ông bình thường——”

Từ từ.

Hình như có chỗ nào đó không đúng.

Đỗ Minh Trà dừng lại đúng lúc, nhìn chằm chằm Thẩm Hoài Dữ.

Vào lúc cô buột miệng nói ra năm chứ “lớp học tâm sinh lí”, Thẩm Hoài Dữ bỗng nhiên cười.

Nhẹ nhàng điềm đạm giống như gió xuân ấm áp.

Đỗ Minh Trà bây giờ mới nhận ra.

Dường như cô đã rơi vào cái bẫy mà cô đặt ra.

“Đàn ông bình thường thì làm sao?” Thẩm Hoài Dữ nhẹ nhàng hỏi: “Bạn học Đỗ, tôi nói chính là chỉ con chim Cockatiel, cô nghĩ đến cái gì?”

Đỗ Minh Trà: “…”

Sao cô thấy lời này có cảm giác quen quen?

“Bạn học Đỗ,” Thẩm Hoài Dữ nhíu mày, nhìn cô: “Chắc cô không phải——”

“Em nói chính là con Cockatiel.” Đỗ Minh Trà mặt không thay đổi nói: “Chỉ là em cảm thấy nó không đến mức lớn như vậy.”

“Điều này dễ thôi,” Thẩm Hoài Dữ bình tĩnh: “Lần sau cô đến thử đo nó xem sao.”

Đỗ Minh Trà gật đầu: “Vậy thì thật tốt.” Thật tốt… Cái rắm í!!!

Tên thầy Hoài này xứng đáng ế đến bây giờ! Xứng đáng không tìm được bạn gái, bạn trai hoặc bạn bè không phải con người!

Hai người chia tay nhau một cách thân thiện ở cửa khu dạy học, Đỗ Minh Trà mỉm cười tạm biệt Thẩm Hoài Dữ, trong lòng chỉ có một suy nghĩ——

Dù, có, đánh, chết, cũng, không, bao giờ, tìm, đàn ông, độc, mồm, làm, bạn.

Cô không nhịn được bắt đầu cảm thấy thương tiếc cho người bạn đời tương lai của Thẩm Hoài Dữ.

Có một người chồng như vậy, chắc hẳn người vợ tương lai của anh sẽ luôn phải sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng.

*

Kỉ nghỉ lễ Quốc Khánh cuối cùng cũng tới.

Cố Nhạc Nhạc đã đến chỗ bố ruột cậu nhóc chơi, nên tạm thời không cần Đỗ Minh Trà qua làm gia sư.

Bạn cùng phòng trong kí túc xá cũng đều về nhà hết, chỉ còn lại một mình Đỗ Minh Trà.

Chỉ còn cô cô đơn một mình.

Nhà cô chính là nơi cô đang ở.

Đỗ Minh Trà vốn định cho bản thân một kỳ nghỉ vui vẻ, nhưng lại nhận được điện thoại của ông cụ Đặng, muốn cùng cô đến nhà hàng Quân Bạch ăn cơm.

Cô không thể từ chối nên đành phải đồng ý.

Chỉ là sau khi đến thì nhận ra rằng ông cụ lại không tới.

—— Bữa cơm hôm nay, là Ôn Chấp mời.

Còn Đặng Ngôn Thâm làm trung gian.

Vòng cuối cùng của cuộc đua sắc màu ngày hôm đó là do Ôn Chấp bảo vệ, cũng chỉ là hắn đột nhiên vi phạm quy tắc trò chơi, làm đổ một chậu bột phấn.

Mắt Đỗ Minh Trà đau cả buổi chiều, ngày hôm sau không thể ra gió, nếu không rất dễ chảy nước mắt.

Biệt Vân Trà theo sát cô còn thảm hơn, mắt bị nhiễm trùng, sưng đỏ, bây giờ còn đeo kính râm để che đi.

Thẩm Thiếu Hàn đã đánh cho Ôn Chấp một trận, dẫn hắn đến đây để xin lỗi hai người bọn họ.

Đỗ Minh Trà cảm giác bản thân giống như người được mang kèm.

Giống như đồ ăn mua một tặng một trong siêu thị, mua một bó rau cần, được tặng miễn phí một bó hành nhỏ.

Ở trong mắt Thẩm Thiếu Hàn, cô chính là một bó hành nhỏ được tặng kèm kia.

Bên tai là tiếng Ôn Chấp xin lỗi Biệt Vân Trà: “Thật xin lỗi, ngày hôm đó là do tôi chơi vui quá…”

Đỗ Minh Trà không quan tâm tùy ý lướt trong vòng bạn bè, xem hoạt động trong nhóm bạn tốt.

Hoắc Vi Quân đã tham dự lễ khai trương cửa hàng mới của bố cô ấy;

Triệu Tâm thì cùng mẹ đi leo núi Hoa Sơn;

Khương Thư Hoa và em trai chia nhau một chiếc bánh;

Thẩm Tuế Tri vui vẻ đi đu quay với anh trai.



“Minh Trà.” Ôn Chấp bỗng nhiên gọi cô: “Thật xin lỗi.”

Đỗ Minh Trà: “Ừ?”

Quan hệ giữa cô và Ôn Chấp cũng không tốt.

Là bạn tốt kiêm đàn em của Đặng Ngôn Thâm, Ôn Chấp thường xuyên ra vào nhà Đặng Ngôn Thâm. Đỗ Minh Trà đã rất nhiều lần nghe được, Ôn Chấp gọi cô là “Em gái nhặt được” “Tiểu hồ ly sẽ tranh giành gia sản”.

Ôn Chấp mặt không thay đổi lặp lại lời nói vừa rồi, không hề có ý muốn xin lỗi: “Xin lỗi, là do tôi chơi vui quá——”

“Phụt.”

Không biết là do ai đã cười.

Ôn Chấp vẫn luôn xem thường dáng vẻ Đỗ Minh Trà, không hề có thấy có lỗi hay áy khi làm mắt và đầu gối cô bị thương.

Hoàn toàn khác vẻ tôn trọng vừa rồi khi xin lỗi Biệt Vân Trà giống như hai người khác nhau.

Đỗ Minh Trà giơ tay ngăn không cho hắn nói tiếp: “Khoan đã.”

Cô giơ tay múc cho bản thân một bát canh cá.

Ôn Chấp nhìn cô, không kiên nhẫn: “Nếu như cô không muốn nghe vậy thì——NAày! Cô làm gì vậy!!!”

Đỗ Minh Trà đứng dậy, hất bát canh cá kia vào mặt hắn.

Cô bình tĩnh, trong giọng cô không hề có một chút cảm xúc nào: “Ôi trời, không phải do tôi cố ý đâu.”

Ớt cay trộn với hạt tiêu, bát canh cá nóng hổi chảy xuống mặt hắn, Ôn Chấp cực kỳ tức giận: “Đỗ Minh Trà! Tôi đã cho cô mặt mũi nhưng cô lại không cần!”

Thẩm Thiếu Hàn trầm mặt xuống, anh ta vừa định nói, Biệt Vân Trà bên cạnh đã áp mặt lên tay anh ta, rồi nói: “Đàn anh, em sợ quá.”

“Tôi không cần anh xin lỗi.” Đỗ Minh Trà cầm lấy túi: “Chúng ta huề nhau.”

Đặng Ngôn Thâm bên cạnh ngây người.

Ôn Chấp tức giận muốn đánh Đỗ Minh Trà, lại bị Đặng Ngôn Thâm từ sau lưng khóa lại cổ.

Đặng Ngôn Thâm siết chặt ngăn cản hắn, khuyên: “Tiểu Chấp! Tính của em gái tôi không tốt lắm, cậu nhường em ấy một chút đi…”

Đỗ Minh Trà cũng không quay đầu lại mà đi ra ngoài.

Lúc cô đến có nhìn thấy một sân thượng riêng biệt trên tầng này.

Cô vội vàng đi đến.

Lúc mới hất Ôn Chấp, mắt Đỗ Minh Trà cũng bị bát canh cá cay nóng bay vào mắt.

Bây giờ vì cay quá nên nước mắt cô rơi không ngừng.

Cô cần tìm một chỗ không có ai.

Đỗ Minh Trà ngồi lên cái ghế gỗ, lấy khăn giấy ra, vừa lau nước mắt vừa xúc động——

Ớt này sao cay quá vậy. QAQ

Trong căn phòng chỉ cách một lớp kính với sân thượng.

Cố Nhạc Nhạc đang chơi với Cockatiel một người một chim đang đuổi nhau, vô ý quay lại thì nhìn thấy Đỗ Minh Trà.

Cậu nhóc cực kỳ kích động, đẩy Thẩm Hoài Dữ: “Hoài Dữ, cậu nhìn kìa! Cô Đỗ cũng ở đây.”

Thẩm Hoài Dữ uể oải cầm lấy cuốn tạp chí đang che trên mặt, không chút để ý nhìn sang.

Dừng lại trong nháy mắt.

Cách một tấm kính trong suốt, cây cối trên sân thượng cực kì xanh tươi, hoa trà, hoa lan hồ điệp và các loài hoa khác thi nhau tỏa sáng, màu hồng phớt tím, trong rất nhiều loại hoa như vậy, nhưng ánh mắt đầu tiên Thẩm Hoài Dữ nhìn thấy lại chính là Đỗ Minh Trà.

Cô yên lặng ngồi đó, đầu hơi cúi xuống.

Bộ quần áo màu trắng cũ, bả vai mỏng manh gầy yếu giống như cành liễu.

Đây là tấm kính một mặt, Đỗ Minh Trà không thể nhìn thấy được bên trong, nhưng hai người bên trong lại nhìn rất rõ.

Bao gồm cả lúc cô lấy khăn giấy ra, từ từ chấm nhẹ đôi mắt.

Giống như rất đau lòng.

“…Cô giáo Đỗ đang khóc sao?” Cố Nhạc Nhạc kinh ngạc: “Có người bắt nạt cô giáo Đỗ sao? Hoài Dữ, cậu phải lấy lại công bằng cho cô giáo Đỗ!”

Thẩm Hoài Dữ khép cuốn tạp chí lại ném lên trên bàn: “Hôm nay Thiếu Hàn cũng ở đây.”

Bang.

Tiếng tạp chí tiếp xúc với mặt bàn, phát ra âm thanh rõ ràng.

“Không giống nhau,” Cố Nhạc Nhạc nghiêm túc nói: “Nếu Thẩm Thiếu Hàn đi dỗ, nhỡ cô ấy yêu Thẩm Thiếu Hàn thì sao? Vậy thì chẳng phải cậu sẽ độc thân sao?”

Thẩm Hoài Dữ cười: “Cậu không bao giờ kết hôn với cô giáo Đỗ của cháu.”

Con chim Cockatiel vỗ cánh: “Kết hôn! Kết hôn!”

Lại bị Cố Nhạc Nhạc đẩy sang một bên.

“Ừm? Hai người đang cãi nhau sao?” Cố Nhạc Nhạc mãi mới nhận ra chỗ gì đó không đúng, cậu nhóc gạt con chim sang bên cạnh, quan sát nét mặt Thẩm Hoài Dữ: “Rất ầm ĩ à?”

“Không phải cãi nhau,” Thẩm Hoài Dữ nói, “Cháu còn nhỏ, không hiểu rõ.”

“Không được, hai người cãi nhau thì cãi nhau nhưng không được tách nhau ra.” Cố Nhạc Nhạc cực kỳ lo lắng, cậu nhóc chỉ vào con Cockatiel đang ưu nhã chải lông bên cạnh: “Cho dù có chuyện gì thì đánh trẻ con cũng không thể giải quyết được, làm gì cứ một vừa hai phải cãi nhau? Hay là, hay là cậu đánh Cockatiel xả giận đi, dù sao nó cũng là chim, không hiểu gì hết.”

Cockatiel: “Ca?”

“Cái này không giống vậy.” Thẩm Hoài Dữ khép tay lại: “Xét về bối phận, Minh Trà phải gọi cậu một tiếng Nhị gia.”

“Nhưng cũng không phải ruột thịt.” Cố Nhạc Nhạc nói: “Cháu không quan tâm, dù sao thì cô giáo Đỗ cũng không thể ở chung với người khác—— Nè, cậu đợi đã.”

Rồi cậu nhóc chợt nhớ ra chuyện gì đó, loay hoay lấy ra một hộp quà từ ba lô nhỏ của mình.

“Đây.” Cố Nhạc Nhạc nói: “Cái này là cô Đỗ bảo cháu đưa cho cậu, nói rằng nhất định phải giao tận tay. Vì hôm qua cậu không tới nên cháu đành cất đi trước.”

Hộp quà không to lắm, bên trên được đính nơ con bướm rất đẹp và ruy băng màu xanh.

Thẩm Hoài Dữ nhận ra, đó là gói đồ khi Bạch Tu tặng đồ ngọt cho Đỗ Minh Trà lần trước.

Thẩm Hoài Dữ đặt tay lên hộp quà: “Cho cậu sao?”

“Đúng vậy.” Cố Nhạc Nhạc nói: “Bản thân cô Đỗ rất tiết kiệm, còn nhớ tặng quà cho cậu. Đây có khi là kẹo do cô ấy tự làm, hoặc là điểm tâm thơm phức, hay là chocolate. Cũng có thể là bưu thϊếp đầy tình cảm thiếu nữ, hoặc thiệp chúc mừng, bên trên còn viết đầy sự ngưỡng mộ dành cho cậu——”

“Dừng lại.” Thẩm Hoài Dữ gõ vào trán cậu nhóc: “Cháu học được những lời này từ đâu vậy?”

Cố Nhạc Nhạc: “Trong thư phòng của mẹ.”

Thẩm Hoài Dữ thở dài.

Ngón tay vuốt ve dải ruy băng màu xanh.

Dải lụa mềm mượt, sẫm màu, giống như một con rắn độc trong Vườn Địa Đàng dụ dỗ Adam và Eva ăn trộm trái cấm.

Bức thư đầy sự cám dỗ.

Anh nói: “Cháu không nên nhận, cháu trả lại cho cô ấy đi.”

Cố Nhạc Nhạc nóng nảy: “Dù có nhận hay không thì cậu cũng nên xem thử đi! Nhỡ đâu lúc cậu xem xong sẽ bị cô giáo Đỗ làm cảm động thì sao? Đây chính là món quà chứa đầy trái tim thiếu nữ vừa ngại ngùng lại vừa dịu dàng!”

Thẩm Hoài Dữ nhìn về phía bên ngoài cửa kính.

Đỗ Minh Trà vẫn còn đang dụi mắt.

Thẩm Hoài Dữ cúi đầu, kéo dải lụa ra rồi mở hộp quà.

Bên trong không phải món điểm tâm cực ngon, cũng không phải món đồ làm bằng tay tỉ mỉ, càng không phải tràn đầy trái tim thiếu nữ.

Trong chiếc hộp được đóng gói đẹp đẽ, chỉ có vỏn vẹn một quyển sách——

“Tại sao bạn nói chuyện mà người khác không thích nghe”.