Chương 7: Khẩu trang

Tối nay, Đỗ Minh Trà không mua xúc xích nướng cũng không mua mì gói.

Cô mở hộp quà ra, bên trong có một hộp chocolate được gói bằng lụa xanh, chiếc hộp sáng bóng như đá quý, bên trong chỉ có chín viên chocolate, họa tiết là những chiếc lá rụng nhiều màu sắc. Ngoài ra còn có bánh quy nướng mứt hoa hồng, bánh nướng nhân óc chó và nam việt quất khô, trên mặt bánh mì được phết một lớp mật ong vàng óng, bên trong là nhân ngọt với mùi thơm ngào ngạt …

Tất cả đều được đóng gói trong hộp nhựa tinh xảo.

Triệu Tâm Kiến kinh ngạc cảm thán: “Đứa trẻ này giống gấu con chỗ nào chứ, rõ ràng là tiểu thiên sứ.”

Đỗ Minh Trà nghi ngờ ——

Cố Nhạc Nhạc thật sự cẩn thận như vậy sao? Đóng gói nhiều món điểm tâm như vậy.

Còn có bánh quy mứt hoa hồng ở tiệm mà cô thích nhất ăn.

Đỗ Minh Trà chia mấy món điểm tâm cho bạn cùng phòng, nhưng những người khác đều không đυ.ng đến chocolate, chỉ lấy một ít bánh mì không thể để lâu.

Dạy trẻ con học là một việc vô cùng tốn sức, Đỗ Minh Trà đói bụng đã lâu.

Cô nuốt hai miếng bánh mì trong miệng, đầu lưỡi có mùi thơm của dứa xen lẫn vị ngọt, chiếc bụng đói như được xoa dịu bởi hơi ấm.

Đỗ Minh Trà dùng khăn ướt lau khô tay, mở đèn trên bàn học, lười biếng vươn vai, bắt đầu gõ bàn phím, làm bài tập giáo viên cho.

Ban đêm rất yên tĩnh, bạn cùng phòng đều ăn ý mang tai nghe.

Nộp bài tập online xong, Đỗ Minh Trà mới cầm giỏ đồ tắm cùng Khương Thư Hoa đi đến phòng tắm ——KTX Đại học C chỉ có một ít nơi cung cấp phòng tắm vòi sen độc lập trong ký túc xá, hầu hết mỗi ký túc xá đều thiết kế một phòng tắm cho 18 người cùng sử dụng một lúc, phòng tắm được ngăn cách bởi một tấm rèm đơn giản.

Hôm nay may mắn, phòng tắm không có nhiều người lắm, Đỗ Minh Trà chọn ô tận cùng bên trong, mới vừa đi vào đã nghe được cách vách truyền đến tiếng khóc nức nở của Biệt Vân Trà.

“Đàn anh… Em thật sự không cố ý, xin lỗi… Anh cũng biết, em trời sinh không biết nói dối… Ừ ừ… Anh không tức giận là được rồi… Em thật sự rất sợ …”

Đỗ Minh Trà mở vòi hoa sen, nước ấm dội xuống làm tóc ướt nhẹp.

Cô không phát ra âm thanh nào.

Biệt Vân Trà ở bên cạnh bật khóc rồi mỉm cười: “Thiếu Hàn, anh thật tốt… A, đúng rồi, về Vương Tinh ——”

“Không cần giải thích sao?” Biệt Vân Trà run rẩy: “Anh thật sự, thật sự quá tốt, rất nhiều người đàn ông đều cực kỳ để ý chuyện này… Ừ, em biết rồi.”

Đỗ Minh Trà lấy dầu gội, tạo bọt ở lòng bàn tay rồi bôi lên tóc.

Thẩm Thiếu Hàn thật sự yêu Biệt Vân Trà.

Cho dù có cô ta có khiến anh ta trở thành kẻ ngốc trước mặt hàng ngàn người đi chăng nữa, Thẩm Thiếu Hàn cũng không quan tâm. Sau khi hơi tức giận, anh ta nhanh chóng tha thứ cho cô ta.

Thật xứng làm nam nữ chính ngôn tình mà.

—— Đương nhiên, nếu Thẩm Thiếu Hàn không cần bị “Chứng ảo tưởng được yêu” mà nghi ngờ rằng cô thích anh ta thì càng tốt.

Đỗ Minh Trà tiếc nuối nghĩ.

Mấy ngày sau đó, khi Đỗ Minh Trà đi dạy Cố Nhạc Nhạc lại, cũng không gặp được Thẩm Hoài Dữ.

Cũng không gặp con vẹt kia.

Nhưng thật ra Cố Nhạc Nhạc so lúc trước tốt hơn nhiều, thành thật nghe giảng, không làm trò nữa.

Gần tới Quốc khánh, kỳ nghỉ vui sướиɠ sắp đến, trong học viện tổ chức đại hội thể thao thú vị.

Những hạng mục khác đều nhiều ít có người đăng ký, nhưng chỉ có hạng mục chạy màu không được ai đăng ký, rơi vào đường cùng, lớp trưởng chỉ có thể lựa chọn rút thăm.

Đỗ Minh Trà là kiểu vạn năm phi tù mỗi lần rút thăm đều giữ gốc, ở thời điểm không nên âu thì lại âu một phen.

Cô bị chọn.

Đỗ Minh Trà cũng tự biết thể lực của mình, dù sao đại hội thể thao quan trọng là có tham gia, lớp trưởng cũng đặc biệt nhắc nhở, không theo đuổi thứ hạng, quan trọng vẫn là ở tham gia.

Chỉ cần tham gia sẽ thêm điểm trong bài đánh giá tổng hợp.

0.5 điểm đấy.

Trong các hạng mục, thi chạy màu sắc là đường băng dài nhất, phải chạy một vòng quanh khu dạy học phía đông. Cũng may khuôn viên không lớn, nếu không thật sự phải chạy đến hộc máu. Có sáu điểm ném màu ở giữa, sẽ có người rắc tinh bột nhuộm bằng phẩm màu lên người chơi tại các điểm chuyên ném màu.

Vào ngày thi đấu, mặt trời cực kỳ chói chang, giống bà mẹ chồng ác độc không muốn rời bỏ đứa con trai vậy, liều mạng tìm cảm giác tồn tại.

Đỗ Minh Trà và bạn cùng phòng cùng nhau tránh ở dưới bóng cây trước phòng bảo tàng lịch sử của trường, tạm thời nghỉ ngơi trước khi chính thức thi đấu.

Tất cả bốn người ở kí túc xá đều đăng ký tham gia, nhưng ở các hạng mục không giống nhau.

Triệu Tâm Kiến đã đi ném tạ, lát nữa Khương Thư Hoa phải đua thuyền rồng trên cạn, lúc này đang liều mạng xịt kem chống nắng lên cánh tay và mặt mình, Hoắc Vi Quân đang nhiệt tình chia sẻ mấy chuyện phiếm.

“Các cậu còn nhớ Thẩm Nhị gia lần trước tớ nói không?” Hoắc Vi Quân nói, “Nghe bố tớ nói, hôm nay anh ấy sẽ tới trường chúng ta.”

“Tới trường mình làm gì?” Khương Thư Hoa lắc mạnh chai xịt chống nắng rồi xịt: “Không phải là lên diễn thuyết đấy chứ? Chia sẻ làm thế nào ở độ tuổi 20 trở thành người có khối tài sản hàng chục tỷ?”

Đỗ Minh Trà cúi đầu buộc dây giày, trời nắng quá, cô híp mắt, có chút hoa mắt: “Chẳng lẽ tới diễn thuyết? Chủ đề của bài diễn thuyết là “Người cha giàu có của tôi”?”

“Đều không phải.” Hoắc Vi Quân vươn ngón tay, quơ quơ trước mặt cô, cười: “Là làm từ thiện, anh ấy chuẩn bị lấy danh nghĩa tập đoàn lập quỹ học bổng cho sinh viên nghèo vượt khó và trợ cấp.”

Hai mắt Đỗ Minh Trà sáng lên, từ đáy lòng khen ngợi: “Vậy anh ấy thật đúng là người tốt, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.”

“Dáng người cũng rất xuất sắc,” Hoắc Vi Quân có ý đồ quảng bá nhan sắc tuyệt đẹp của Thẩm Hoài Dữ với cô: “Cậu muốn xem ảnh không? Anh ấy mặc comple thật sự rất đẹp luôn, không thua chồng 2D của cậu chút nào.”

Trong lúc nói chuyện phiếm, Hoắc Vi Quân đã mở album di động, nhanh chóng tìm được ảnh trong buổi phỏng vấn đã lưu lại trước đó ——

Là ảnh sưu tầm từ tạp chí, Thẩm Hoài Dữ với dáng vẻ thản nhiên ngồi trên sô pha, áo khoác màu đen, áo ghi lê, bên trong là áo sơmi màu xám, chín chắn bình tĩnh, hai mắt dưới ánh đèn như đêm dài yên lặng.

“Không thể nào,” không biết có phải ánh mặt trời quá mức gay gắt hay không, trước mặt Đỗ Minh Trà có chút tối sầm, giọng nói mạnh mẽ, “Chồng 2D của tớ vừa có cơ ngực lớn vừa có xúc cảm tốt!”

Hoắc Vi Quân nói: “Cái này cũng chưa chắc.”

Cô ấy giơ di động lên, muốn cho Đỗ Minh Trà xem một cái.

Màn hình di động ở dưới ánh mặt trời có phản xạ, cộng thêm cảm giác chóng mặt vì nóng, Đỗ Minh Trà không thấy rõ lắm.

Cổ họng cô khô không khốc, đau như ăn phải hạt cát, cúi đầu lấy chai nước khoáng bên cạnh, bỗng nhiên nghe được tiếng cười từ cửa sổ đang mở rộng ở phía sau.

!!!

Thời gian này, chẳng lẽ phòng bảo tàng lịch sử còn có giáo viên sao?

Mấy người bị dọa sợ, lập tức tạm dừng cuộc thảo luận về cơ ngực, cầm nước nhanh chóng rời đi.

Đang đi thì đυ.ng đầu đυ.ng phải người quen.

Anh họ Đặng Ngôn Thâm và bạn tốt của anh ta - Ôn Chấp nâng một thùng tinh bột màu sắc rực rỡ để chuẩn bị ném vào tuyển thủ, đang đi về phía điểm ném màu cuối cùng.

Đỗ Minh Trà có quan hệ không tốt với Ôn Chấp - người sau này cũng quan hệ tốt với Thẩm Thiếu Hàn, so với Đỗ Minh Trà, Ôn Chấp và Biệt Vân Trà lại có quan hệ bình thường, thường nói cười với nhau.

Đỗ Minh Trà cố tình tránh đi, Đặng Ngôn Thâm lại thấy được cô.

Anh ta buông thùng, bước đến: “Minh Trà!”

Đỗ Minh Trà duỗi tay che ở trước mi mắt, nhìn anh ta: “Làm sao vậy?”

“Trời nắng như vậy, em đừng đi lại ở bên ngoài,” Đặng Ngôn Thâm nhíu mày nhìn mặt cô, “Em không sợ cháy nắng à? Phẫu thuật da trên trán là khó làm nhất ——”

Cách lớp khẩu trang, Đỗ Minh Trà bình tĩnh chỉ vào gương mặt mình, nhắc nhở anh ta: “Anh họ, em làm phẫu thuật ở chỗ này, không phải trán.”

Đặng Ngôn Thâm: “…”

Vốn định tỏ vẻ quan tâm em gái, nhưng lại ở trước mặt mọi người nhanh chóng lật xe, trên mặt anh ta có chút không nhịn được.

“Dù sao cũng ít loanh quanh bên ngoài đi,” Đặng Ngôn Thâm nói, “Bảo vệ mặt cho tốt.”

Anh ta không nhớ nổi em gái mình trước kia trông như thế nào, chỉ nhớ rõ khi Đỗ Minh Trà vừa tới nhà, trên má đã có vết sẹo rõ ràng, nổi bật trên làn da trắng nõn, khiến người ta sợ hãi không dám nhìn mặt cô, vì sợ tối đến sẽ gặp ác mộng.

Tuy rằng em gái có chút khiếm khuyết về khuôn mặt, nhưng tính tình cực kỳ bướng bỉnh …

Đặng Ngôn Thâm thở dài.

Khó trách Thẩm Thiếu Hàn sẽ lựa chọn Biệt Vân Trà gia cảnh nghèo khó.

Ít nhất mặt Biệt Vân Trà cũng không tệ lắm.

Đỗ Minh Trà bỏ qua ánh mắt thương hại của Đặng Ngôn Thâm, cô uống sạch nước trong một hơi.

Cô cũng không cảm thấy cuộc sống hiện tại của mình khó khăn.

Sao mà ánh mắt Đặng Ngôn Thâm nhìn cô giống như cô phải ăn cỏ ăn trấu vậy?

Cách đó không xa, trong bóng râm, người dọn vệ sinh đang cúi người, dùng bàn tay to đen đỏ thô ráp lục thùng rác.

Khi đi qua bên cạnh ông, Đỗ Minh Trà đem chai không lặng lẽ để vào túi đựng rác chuyên thu thập chai nước rỗng.

Người tham gia chạy màu sắc không nhiều lắm, đội nam và đội nữ dùng chung đường đua. Đỗ Minh Trà đứng ở vị trí xuất phát, nghiêm túc dãn cơ, trong lúc vô tình nhìn thấy Biệt Vân Trà đang nói gì đó với Thẩm Thiếu Hàn ở bên thảm cỏ xanh bên cạnh.

Hai người bọn họ cũng tham gia thi chạy màu sắc.

Bên tai nghe thấy tiếng còi vang, Đỗ Minh Trà đứng dậy, chuẩn bị xong tư thế.

Biệt Vân Trà ở bên cạnh cô.

Hai người không giao tiếp, nghe tiếng súng trọng tài vang lên, Đỗ Minh Trà lao đi.

Đường đua dài, Đỗ Minh Trà lại đeo khẩu trang, hô hấp không quá thuận.

Vốn dĩ không phải vì lấy thứ hạng, cô không ép mình chạy quá nhanh, chạy với tốc độ chạy chậm đều đều.

Cố tình Biệt Vân Trà lại bắt chước, sau một lúc do dự, thì chạy cạnh Đỗ Minh Trà.

Mà ở phía bên kia của Biệt Vân Trà, là Thẩm Thiếu Hàn cùng chạy.

Đỗ Minh Trà: “…”

Trời ơi, đời trước cô tạo nghiệt gì, là gϊếŧ người phóng hỏa hay là quật phần mộ tổ tiên nhà người ta? Là ăn cơm không trả tiền hay là đi bậy vậy?

Hai người này sao lại không hăng hái giống cô vậy?

Bất kể là tính cách như thế nào, Biệt Vân Trà thật thích bắt chước.

Đỗ Minh Trà mặc quần áo màu gì, cô ta đi học mua kiểu dáng tương tự; trước kia còn lén xem Đỗ Minh Trà dùng mỹ phẩm dưỡng da gì, đọc sách gì, cô ta cũng học theo rồi mua giống hệt.

Giống như phải làm Đỗ Minh Trà thứ hai.

Chẳng hạn như hôm nay.

Đỗ Minh Trà mặc T-shirt trắng quần đen giày đen, dùng dây buộc tóc màu xanh.

Biệt Vân Trà cũng T-shirt trắng quần đen giày đen, ngay cả dây buộc tóc cũng là màu xanh giống y hệt.

Nhìn từ đằng sau, thật khó để phân biệt ai là ai.

Đỗ Minh Trà chạy được một nửa, bắt đầu thấy hoa mắt chóng mặt, trước mắt biến thành màu đen.

Cô cắn răng chịu đựng, kiên trì chạy về phía trước.

Tại điểm ném màu thứ 4, thứ 5…

Chạy đến điểm ném màu cuối cùng, người phụ trách rải bột màu bỗng nhiên dùng chậu đột nhiên hất lại đây.

Ở đường đua gần nhất Đỗ Minh Trà đứng mũi chịu sào, đột nhiên không kịp phòng ngừa bị rải đầy mặt.

Bột bay đầy trời, Biệt Vân Trà bên cạnh sặc đến ho khan kịch liệt.

Đỗ Minh Trà bị bột bay vào mắt, đau xót, còn có một ít theo khẩu trang lọt vào, cọ ở trên má, phát ngứa.

Tầm nhìn chợt biến thành màu đen, khi lao ra khỏi điểm cuối cùng, Đỗ Minh Trà vấp phải thứ gì đó, sợ hãi kêu một tiếng, quỳ rạp thật mạnh trên mặt đất.

Đầu gối cùng khuỷu tay rất đau, hình như bị ngã trầy da.

Trước khi Đỗ Minh Trà mở mắt, bỗng nhiên cảm giác có bàn tay run rẩy đặt trên cánh tay cô.

Giọng nói của Thẩm Thiếu Hàn có chút hoảng loạn: “Trà Trà, em không sao chứ?”

Đỗ Minh Trà nhanh như chớp đẩy anh ta ra: “Tôi là Đỗ Minh Trà.”

Nháy mắt yên tĩnh.

Cánh tay đυ.ng vào cô rút về, bên cạnh là tiếng nức nở của Biệt Vân Trà: “Đàn anh, chân em hình như bị trẹo rồi… Đau quá…”

Thẩm Thiếu Hàn đi qua dỗ cô ta: “Không sao đâu, Trà Trà, mắt có sao không?”

Đỗ Minh Trà: “…”

Cô không biết mắt Biệt Vân Trà có sao không, xem ra Thẩm Thiếu Hàn không tốt lắm.

Thế nhưng ngay cả người trong lòng chính mình còn có thể nhìn sai.

Mắt Đỗ Minh Trà chỉ có thể miễn cưỡng mở một chút, vì bột mà không ngừng rơi nước mắt, cô chỉ cầu mong đừng quá nghiêm trọng, nghỉ ngơi tốt thì sẽ không sao, cô không trả nổi tiền thuốc men đâu.

Mặt vất vả mới khỏi, không thể để mắt có vấn đề được.

Cô sờ đầu gối, quần thể thao bị rách một cái lỗ, có thể sờ đến da thịt bên trong, chạm một cái là đau, còn có cái gì đó dính dính.

Đỗ Minh Trà hít một hơi.

Chảy máu.

Còn may trong ký túc xá có thuốc sát trùng và tăm bông sạch.

May mà chỉ là vết thương nhỏ.

Đôi tay chống lên đường băng nóng bỏng đứng lên, Đỗ Minh Trà dựa vào trí nhớ cùng tầm nhìn cực kỳ mơ hồ, đi đến thảm cỏ xanh bên cạnh để tránh đυ.ng vào người khác.

Thứ bột phấn rất khó chịu, cô túm túm khẩu trang, muốn hít thở một chút không khí trong lành.

Nếu không… Tạm thời tháo khẩu trang ra, hít thở không khí.

Dù sao cũng chỉ một lúc, cô đi đến phòng vệ sinh ở khu dạy học gần đó để rửa mặt…

Đang miên man suy nghĩ, trên trán đột nhiên va phải một vật màu đen.

Đỗ Minh Trà cố gắng mở to mắt, chỉ có thể nhìn đến một màu đen, giống như cái cây, lại giống cái cột.

Không đúng, cây và cột không phải như thế này.

Khẩu trang dán vào mặt, bị sặc bột đến khó chịu.

Đỗ Minh Trà một tay kéo xuống, một tay kia theo bản năng sờ sờ, nhỏ giọng nói thầm: “Đây là cái gì?”

Ngay sau đó, cô nghe được giọng nói của Thẩm Hoài Dữ.

Bình tĩnh, trầm ổn.

“Là chỗ có xúc cảm tốt nhất của người chồng 2D của em.”

Đỗ Minh Trà đang định kéo khẩu trang, một tay còn dán ở trước ngực Thẩm Hoài Dữ: “…”