Chương 10: Ảnh chụp

Đỗ Minh Trà cầm cây lau nhà, nhìn chằm chằm cửa bị người dùng lực va chạm đang không ngừng đong đưa.

Thẳng đến khi từ cái khe truyền đến tiếng người ồn ào, sau đó hoàn toàn lâm vào an tĩnh.

Cô vẫn nghe không rõ động tĩnh bên ngoài lắm.

Bên tai như có tiếng gió gào thét mà qua, bởi vì căng thẳng quá độ tạo thành ù tai liên tục một đoạn thời gian rất dài, sắc mặt Đỗ Minh Trà tái nhợt, nghỉ ngơi thật lâu xong mới nghe rõ bên ngoài có người đang gõ cửa.

Khác hẳn với âm thanh phá cửa bạo nộ vừa rồi, nhẹ nhàng gõ 3 lần, như sợ làm tỉnh giấc mộng dễ vỡ.

Là giọng của Thẩm Hoài Dữ: “Minh Trà?”

Trầm ổn hữu lực.

Đỗ Minh Trà lần đầu tiên cảm thấy giọng anh phá lệ êm tai.

Một chút cũng không làm cô đau tim.

Trong khoảng thời gian 2 giây, Đỗ Minh Trà thậm chí cảm thấy giọng anh còn hay hơn tất cả những giọng khác mà cô đã từng thích.

Tay chân Đỗ Minh Trà nhũn ra, buông cây lau nhà trong tay, một lúc sau mới trấn định lại.

Cô nỗ lực dựa vào bàn: “Em ở đây.”

“Em hiện tại thế nào?”

“Còn sống.”

Cây lau nhà đang dựa vào bàn trượt xuống, bang một tiếng rơi trên mặt đất, Đỗ Minh Trà định thần, đi đến trước cửa.

Xuyên qua khe bị cây búa đập ra, cô nhìn thấy rõ ràng áo sơmi của người đàn ông.

Sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi.

Mà Thẩm Hoài Dữ ở ngoài cửa cũng từ khe hở trên cửa nhìn thấy đôi chân tuyết trắng của cô.

Thon nhỏ, trắng như tuyết, là loại nhỏ quá mức mà Thẩm Hoài Dữ không yêu thích.

Anh liếc mắt một cái nhìn đến, tầm mắt lại thật lâu không cách nào rời đi.

Vừa nãy khi chụp hình Đỗ Minh Trà có xuống nước, loại áo tắm dùng một lần này chất lượng rất kém, cũng không phải loại dùng chất liệu nhanh khô, rất hút nước, hiện tại đang tích tóc nhỏ giọt, một giọt nước dọc theo bên chân uốn lượn chảy xuôi xuống dưới, kéo ra thật dài trên da thịt sáng trong, để lại dấu vết ướt dầm dề.

Như giọt sương buổi sáng trên nhụy hoa.

Bên tai truyền đến giọng nói kinh hồn bất định của cô: “Thầy Hoài?”

Bạch Tu đứng sau Thẩm Hoài Dữ bỗng nhiên nghe được giọng nói bình tĩnh không gợn sóng của anh: “Khăn giấy.”

Bạch Tu sửng sốt một giây, lập tức đưa qua khăn giấy sạch sẽ.

Thẩm Hoài Dữ tiếp nhận khăn giấy, không nói một lời, ấn ở trên mũi.

Bạch Tu kinh ngạc nhìn thấy tai anh dần đỏ lên.

Từ sau lưng nhìn, rất rõ ràng.

Giọng Thẩm Hoài Dữ trấn định: “Minh Trà, trước tiên em mặc quần áo lại đi.”

Đỗ Minh Trà trong phòng: “…”

Cô cúi đầu nhìn, áo tắm chất lượng kém sau khi ngâm nước trên người, hình ảnh này quả thực có chút không ổn.

Bên ngoài hẳn là còn có thật nhiều người.

Nếu mọi người đều mặc áo tắm thì thôi, cô không cách nào tiếp thu ở trước mặt một đám người tây trang giày da chỉ mặc áo tắm.

Đỗ Minh Trà nhỏ giọng nói: “Quần áo với giày của em đều bị người ta cầm đi rồi.”

“Tôi cho người mang đến cho em.” Thẩm Hoài Dữ hỏi: “Em còn cần gì không?”

Đỗ Minh Trà do dự hai giây: “Khẩu trang.”

“Được.”

Đỗ Minh Trà nhẹ nhàng thở một hơi.

Trong phòng này có một cỗ hương vị khó chịu, mùi sát trùng lẫn mùi nước, ngửi lâu rất không thoải mái. Trái tim vừa rồi kịch liệt nhảy lên của cô giờ mới thả lỏng lại, có loại cảm giác thiếu oxy.

Đầu váng mắt hoa.

Ngay bên cạnh hồ bơi có một cửa hàng nữ trang, không đến năm phút, cửa phòng bị người nhẹ nhàng gõ.

Đỗ Minh Trà mở khóa, tránh ở sau ván cửa, nhìn thấy đôi tay thon dài của Thẩm Hoài Dữ.

Anh đặt nhẹ túi giấy đựng quần áo trên mặt đất, không nói một lời, lại từ ngoài đóng cửa lại.

Khi Đỗ Minh Trà ở phòng thay quần áo thay quần áo, cảnh sát đã tới.

Ôn Chấp cùng đồng bọn nhanh chóng bị chế trụ mang đi, bao gồm cả ông chủ hồ bơi, thu được tin tức xong cũng vội vàng chạy tới, sắc mặt rất khó nhìn.

Thẩm Hoài Dữ ở bên ngoài giao thiệp cùng cảnh sát.

Nữ cảnh sát gõ cửa tiến vào, dò hỏi trạng thái trước mắt của Đỗ Minh Trà.

Xác nhận cô không bị xâm hại xong mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Trong toàn bộ quá trình, Ôn Chấp không phản kháng.

Sau khi ý thức được Thẩm Hoài Dữ đặc biệt tới đón Đỗ Minh Trà, hắn liền không nói.

Cho dù cảnh sát hỏi cái gì, Ôn Chấp trước sau không nói một lời, cúi đầu.

Trong dịp Quốc khánh, đế đô kiểm tra an toàn so với ngày thường càng nghiêm hơn rất nhiều.

Như loại hành vi lấy danh nghĩa “Làm thêm” trên thực tế có mang tính gây rối này của Ôn Chấp, trên thực tế đã trái pháp luật.

Cho dù chưa đạt được mục đích nhưng trong thời kỳ đặc thù, biện pháp xử phạt cũng sẽ nghiêm khắc hơn so với ngày thường.

Đỗ Minh Trà thay quần áo ra cửa, tóc cô vẫn ướt, dán ở trên má, không nhịn được hắt hơi một cái.

Ôm sát bả vai, liếc mắt nhìn thấy Thẩm Hoài Dữ đang nói chuyện cùng cảnh sát, anh rất cao, ở trên hành lang dài lại không rộng cảm giác áp bách mười phần.

Anh nghiêng mặt, môi mím chặt.

Ở nơi ánh mặt trời không chiếu tới, đôi mắt toàn bộ đều giấu trong nặng nề ám sắc.

Đến cả mùi nước sát trùng gay mũi giống như cũng không khó ngửi như vậy, mới vừa rồi Đỗ Minh Trà khẩn trương bất an, ở thời điểm nhìn đến anh dần dần biến mất không còn.

Như đang dựa vào con thuyền cô độc trôi nổi thật lâu trong biển, rốt cuộc ngừng ở trên ốc đảo.

Đỗ Minh Trà bỗng nhiên phát hiện, thời điểm Thẩm Hoài Dữ không cười, có loại khí thế làm người khác không nhịn được thần phục, sinh ra sợ hãi, cùng bộ dáng ôn tồn lễ độ bình thường hoàn toàn tương phản.

Tựa như cự người ngoài ngàn dặm.

Buổi chiều ngoài ý muốn này khiến Đỗ Minh Trà vô tình phát hiện một mặt khác của Thẩm Hoài Dữ.

Thẩm Hoài Dữ quay người lại, nhìn thấy Đỗ Minh Trà tóc còn ướt dầm dề.

Cô không có bộ dáng sau khi bị hoảng sợ, thực bình tĩnh, cũng không khóc, nhưng hình như lại có chút lạnh, không nhịn được liên tiếp ôm bả vai của mình, dường như làm vậy có thể ấm áp một ít.

Cảnh sát hỏi chuyện xong: “Trước đi an ủi bạn gái anh đi.”

Thẩm Hoài Dữ không phản bác, cũng không cần thiết giải thích, xoay người đi nhìn Đỗ Minh Trà.

Khẩu trang bị nước thấm ướt, cô chỉ nhìn chằm chằm dấu vết kỳ quái trên mặt đất.

“Trên mặt đất hình như có máu.” Đỗ Minh Trà nhỏ giọng hỏi anh, “Ôn Chấp làm sao vậy? Có người đánh hắn?”

“Không sao cả.” Thẩm Hoài Dữ nói, “Gió quá lớn, hắn té ngã đập vào tường.”

Đỗ Minh Trà ồ một tiếng, lại tò mò nhìn mặt anh: “Sao mũi thầy lại hơi đỏ lên vậy?”

“Hai ngày này có chút cảm mạo.” Thẩm Hoài Dữ không tiếng đôgnj cách xa cô một ít: “Cẩn thận không lây cho em.”

Đỗ Minh Trà không nghi ngờ anh.

Không nói mấy câu, vài người đều lên xe cảnh sát.

Ôn Chấp, nhϊếp ảnh gia, Đỗ Minh Trà, Thẩm Hoài Dữ… cùng với ba người cùng tham gia làm thêm, cùng nhau bị đưa đi cục cảnh sát lấy lời khai.

Đỗ Minh Trà là người bị hại, hơn nữa vẫn là sinh viên còn đi học, được quan tâm tri kỷ.

Chị gái cảnh sát dịu dàng hỏi chuyện xong để cho cô tạm thời nghỉ ngơi.

Ôn Chấp bên kia cũng khai ra toàn bộ.

Hắn chỉ giải thích mình cùng Đỗ Minh Trà có ân oán cá nhân —— ngày hôm qua Đỗ Minh Trà lấy canh cá hất cả người hắn, Ôn Chấp ghi hận trong lòng, muốn trả thù lại mới cố ý tìm diễn đàn làm thêm của Đỗ Minh Trà, lẻn đi vào, cố ý để chủ diễn đàn tìm Đỗ Minh Trà, muốn cô đến đây làm thêm.

Hồ bơi là chú ruột của Ôn Chấp mở, nhϊếp ảnh gia cũng bị Ôn Chấp dùng tiền mua chuộc, ba cô gái chụp hình trước Đỗ Minh Trà thật ra chỉ là người nhận đơn chụp hình bình thường.

Người thứ 2 đếm ngược, cũng chính là người ngay trước Đỗ Minh Trà nói với cảnh sát, khi cô ấy thay quần áo nhìn thấy có người đến, dùng khóa vạn năng mở tủ giữ đồ của Đỗ Minh Trà, lấy đi quần áo cùng cặp sách của cô.

Người nọ lấy vội vàng, sắc mặt lo lắng.

Ngay cả di động đặt ở trong đó rơi trên mặt đất cô ta cũng không chú ý, còn không cẩn thận rớt ra một cái vớ.

Cô gái nhận đơn không dám lộ ra, cô ấy sợ xảy ra chuyện, không dám chọc, cũng không đành lòng nhìn Đỗ Minh Trà bị hại, trộm lấy vớ che lại di động. Vốn nghĩ ra ngoài liền báo cảnh sát, di động hết pin, cô ấy đến một siêu thị khác mượn điện thoại báo nguy, chậm hơn Đỗ Minh Trà một phút.

Lấy lời khai đến lúc này, quá trình sự việc đã rất rõ ràng.

Chỉ là Ôn Chấp như cũ một ngụm cắn chết mình chỉ là tính toán chụp ảnh xấu của cô, muốn cô gặp chuyện xấu, không chịu nhận tội danh khác.

Người nhà của hắn trước mắt đang tới đây.

Biểu cảm Ôn Chấp lãnh đạm, nghiễm nhiên một bộ khí thế lợn chết không sợ nước sôi, lấy lời khai lâm vào cục diện bế tắc.

Trong một phòng khác, Đỗ Minh Trà ngồi ở trên ghế, ôm một ly nước ấm. Cách ly dùng một lần, độ ấm truyền đến lòng bàn tay cô, ấm có chút đỏ lên.

Thời điểm phát sinh chuyện, Đỗ Minh Trà trong lòng ngược lại không hoảng loạn lắm.

Hiện tại, nghĩ mà sợ như thủy triều mãnh liệt đánh úp lại, tựa như bọt sóng chụp đánh không ngừng, cô cúi đầu, nhiệt khí huân tới mắt có chút đau.

Ngực có một nỗi buồn nói không nên lời.

Tựa như bạn nhỏ mới vừa tan học nhà trẻ, ngày mưa tránh ở dưới hành lang, một bên tránh mưa, một bên mắt trông mong nhìn bố mẹ các bạn nhỏ khác đón con đi.

Chỉ có cô run bần bật đứng ở giữa hành lang, cầu nguyện mưa dừng lại, hoặc là không cần lớn như vậy.

Bố mẹ sẽ không tới đón cô.

“Lần sau để ý chút.” Thẩm Hoài Dữ nói: “Cho dù là thủ đô cũng có những kẻ không muốn sống.”

Đỗ Minh Trà cúi đầu: “Vâng.”

Một tiếng này mang chút giọng mũi.

Đỗ Minh Trà nhìn thấy Thẩm Hoài Dữ giật mình.

Anh điều chỉnh dáng ngồi.

“Tôi không phải trách cứ em.” Thẩm Hoài Dữ nói: “Sao em không chọn việc làm thêm liên quan đến chuyên ngành của mình? Làm loại này… Minh Trà?”

Đỗ Minh Trà cúi đầu.

Thẩm Hoài Dữ đứng lên, anh không tiếng động thở dài, thanh âm hòa hoãn: “Không có việc gì, đều qua rồi không khóc, không khóc nữa, nghe lời.”

Mấy câu cùng giọng điệu dỗ trẻ con vừa nghe chính là có kinh nghiệm.

Đỗ Minh Trà suy đoán anh ngày thường hẳn là dỗ Cố Nhạc Nhạc không ít.

Cô cúi đầu rút khăn giấy, lau mắt, giải thích: “Em không khóc, chính là mắt không tốt lắm, nước ấm huân nên mới như vậy.”

Cửa mở.

Cảnh sát sải bước đi vào.

Thẩm Hoài Dữ ngồi ở vị trí cách Đỗ Minh Trà khoảng nửa thước, di động đang vang lên, anh nhìn tên người liên hệ, không nhận.

Đối phương chưa từ bỏ ý định, lại gọi lần nữa.

Vẫn không nghe.

Trên màn hình trong phòng còn đang truyền phát tư liệu cùng giới thiệu tin tức khai quật di tích Tam Tinh Đôi.

Cảnh sát vừa lấy lời khai xong, ngẩng đầu nhìn một chút, cảm thán: “Xem ra sách giáo khoa lịch sử của chúng ta lại phải sửa lại… Cũng không biết lịch sử người Mỹ dễ học không.”

“Dễ học, dù sao thời gian kiến quốc của bọn họ cũng ngắn.” Đỗ Minh Trà nói: “Còn thành lập không sớm bằng Đồng Nhân Đường.”

Sau khi nói xong, cô mơ hồ cảm giác có người đang nhìn mình, theo bản năng xoay mặt nhìn Thẩm Hoài Dữ.

Người sau đang chuyên tâm nhìn màn hình, sườn mặt trầm tĩnh.

Cảnh sát đứng dựa vào bàn, vặn ra uống mấy ngụm nước ấm. Bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, nói cho Đỗ Minh Trà: “Đúng rồi, cặp sách cùng quần áo của em đều tìm được rồi, em có muốn đi nhận bây giờ không? Nhìn xem có mất gì hay không, có thể đòi thằng nhóc kia bồi thường.”

Đối với bất kỳ người nào khác, là đàn ông thì đều xem thường loại chuyện bắt nạt người này của Ôn Chấp.

Đỗ Minh Trà gật đầu.

Cặp sách của cô bình yên vô sự, nhưng quần áo đều bị đốt hết, chỉ còn lại màu cháy đen của vải rách dính ở bên nhau. Cặp sách chỉ bị bẩn chút, đồ vật bên trong đều còn không có thiếu.

Đỗ Minh Trà thở phào nhẹ nhõm.

Thẩm Hoài Dữ nhìn cô sửa sang lại đồ vật trong cặp sách như bảo bối ——

Một cái bóp tiền cũ của nam, ba tờ nhân dân tệ màu hồng phấn ở một ngăn riêng, trong một ngăn kéo phần lớn là 1 tệ tiền giấy, ô vuông trong suốt lấp đầy tiền xu.

Tổng cộng mấy trăm tệ, cô lại quý trọng ôm vào trong ngực như bảo bối. Bình giữ ấm vẫn là kiểu dáng Disney mấy năm trước, hẳn là dùng thật lâu, bên cạnh tróc chút sơn.

Trong cặp sách cũ, trừ những vật này đó cũng chỉ dư lại hai quả táo vị không ngon lắm.

Đỗ Minh Trà lại vì không mất đi mấy thứ này mà vui vẻ.

Cô giống như rất dễ dàng vui vẻ, vừa mới còn đang ôm nước ấm đỏ mắt, hiện tại lại bởi vì mấy vật nhỏ mà lộ ra tươi cười thiệt tình.

Quần áo cháy hỏng không có khả năng mặc lại, Đỗ Minh Trà ôm cặp sách, vừa ký tên lấy đi thì nghe được bên ngoài có cảnh sát kêu mình: “Đỗ Minh Trà, lại đây một chút, người nhà Ôn Chấp muốn gặp em.”

Đỗ Minh Trà sửng sốt.

Cô theo bản năng ngẩng đầu nhìn Thẩm Hoài Dữ.

“Bọn họ chuẩn bị dùng tiền tới đổi lấy sự thông cảm của em.” Thẩm Hoài Dữ hỏi: “Chẳng qua những cái này đều do em quyết định, em có muốn thông cảm cho họ không?”

Đỗ Minh Trà lắc đầu.

Cô còn chưa nghèo tới nông nỗi ăn không hết cơm đâu.

Dưới loại tình huống này lựa chọn dùng tiền tài giải hòa, trừ phi não cô hư rồi.

Thẩm Hoài Dữ hơi gật đầu: “Đi thôi.”

Anh cùng Đỗ Minh Trà tạm biệt nhau ở trên hành lang, đứng một hồi, nhìn bóng dáng nhỏ gầy của Đỗ Minh Trà biến mất ở chỗ ngoặt.

Phía sau cô là bóng tối thật dài, trước mặt lại là ánh mặt trời lộng lẫy vô hạn.

Bạch Tu còn đang ở ngoài cục cảnh sát chờ Thẩm Hoài Dữ.

Anh cảnh sát vừa rồi cùng nhau nói chuyện phiếm cũng muốn ra cửa, cùng anh sóng vai đi một đoạn đường, nói chuyện phiếm: “Muốn đuổi theo con gái nhà người ta à?”

“Không phải.”

“Đừng gạt người.” Anh cảnh sát chế nhạo: “Biểu hiện của anh cùng lời nói không giống nhau. Ài, anh em à, tôi giúp anh tỉnh táo chút nha, thật sự muốn theo đuổi, hiện tại đừng đi, tiếp tục ở cạnh cô ấy, bây giờ cô ấy rất cần người quan tâm, bây giờ anh đi thì không phải kiếm củi ba năm thiêu một giờ?”

Thẩm Hoài Dữ nói: “Cô ấy là vãn bối của tôi.”

Anh cảnh sát ồ một tiếng, hiểu rõ: “Cháu gái à?”

“Không phải.” Thẩm Hoài Dữ tạm dừng một giây, “Là cháu dâu.”

Anh cảnh sát: “…”

Thẩm Hoài Dữ rời khỏi Cục Cảnh Sát, bóng râm thành hàng, chim chóc ríu rít kêu, có đôi có cặp, đậu bên sườn trên nóc xe, dùng mỏ chải vuốt lông chim cùng cánh cho nhau.

Anh lấy di động, từ trong danh bạ tìm được tên Thẩm Thiếu Hàn.

Nhìn vài giây, lại tắt đi.

Tối hôm qua có tiệc rượu, tửu lượng tối cao tiêu tắc thủ đô lâm thời uống nhiều quá, huống chi Thẩm Hoài Dữ ít chạm vào rượu. Anh không thắng được cơn say, ở Tĩnh Thủy Loan nghỉ ngơi một buổi sáng, buổi chiều đang chuẩn bị đi ra ngoài, vừa vặn nhận được điện thoại cầu cứu của Đỗ Minh Trà.

Vừa khéo cỡ nào.

Tựa như Thẩm Hoài Dữ trôi qua hơn hai mươi năm chưa từng thấy rõ bất luận một khuôn mặt nào, lại ở năm nay rõ ràng thấy được tướng mạo hai người.

Một người là ảnh chụp, thân phận đến nay không rõ.

Một người khác chính là Đỗ Minh Trà.

Người sau khả năng vô cùng lớn sẽ trở thành cháu dâu của anh.

Bạch Tu chào đón, mở cửa xe ghế sau.

Cậu đâu vào đấy mà hội báo: “Tôi đã dựa theo phân phó của ngài, gọi điện thoại cho ông cụ Đặng, ông ấy lập tức đến. Cũng cùng bố của Ôn Chấp chào hỏi qua, ông ấy nói dựa theo ý tứ của ngài mà xử lý, chuyện lần này nháo lớn, cho Ôn Chấp một lần giáo huấn thật lâu cũng tốt.”

Thẩm Hoài Dữ lên xe, thân thể hơi dựa về sau, nhắm mắt lại, huyệt Thái Dương có chút đau.

Ngày thường, anh cùng nơi dòng bên là Thẩm Thiếu Hàn giao tế không nhiều lắm, liên hệ cũng không thường xuyên.

Nhưng Thẩm Hoài Dữ sờ lăn đánh bò nhiều năm như vậy, ánh mắt nhìn người vẫn phải có.

Thẩm Thiếu Hàn hiếu thắng hơn nhiều so với người bố yêu sắc đẹp kia của anh ta.

Từ nhỏ anh ta đã biết thao quang dưỡng duệ, biết che đậy, cùng người mẹ kế kia của anh ta chu toàn.

Thẩm Khắc Hàn cũng thông tuệ, chỉ tiếc loại thông tuệ này không dùng nhiều ở con đường chính đáng, nội tâm hẹp hòi âm u, chú định không thành được đại sự gì.

So sánh với anh ta, Thẩm Thiếu Hàn trong thế hệ con cháu kia, hắn thật đúng là xuất sắc nhất .

Thẩm Hoài Dữ tin tưởng anh ta có thể thu thập tốt tàn cục cha anh ta lưu lại.

Thẩm Hoài Dữ nói: “Tiểu Bạch, gọi điện thoại cho Thiếu Hàn gọi, nói chuyện hôm nay cho cậu ta.”

Bạch Tu trong lòng nghi ngờ mình nghe lầm mệnh lệnh.

Cậu chần chờ: “Gọi điện thoại cho Thẩm Thiếu Hàn?”

“Ừ.”

Bạch Tu không nhịn được theo kính chiếu hậu quan sát mặt Thẩm Hoài Dữ, anh đang nhìn ra ngoài cửa sổ, không rõ nét mặt, đáy mắt u ám bình tĩnh.

Dựa theo lời Thẩm Hoài Dữ, Bạch Tu thấp thỏm bất an gọi cho Thẩm Thiếu Hàn.

Đối phương nói tiếng cảm ơn, hỏi rõ ràng vị trí hiện tại của Đỗ Minh Trà xong vội vàng cắt đứt.

“Trước đừng đi.” Thẩm Hoài Dữ nói: “Lại chờ một lát.”

Bạch Tu không hiểu trong lòng Thẩm Hoài Dữ nghĩ gì, chỉ đành thành thật tuân thủ mệnh lệnh.

Xe của ông cụ Đặng rất nhanh đã tới, thân thể ông cứng rắn, đi đường bước đi như bay, phía sau là Đặng Ngôn Thâm cùng Đặng Tư Ngọc gắt gao đi theo.

Lại qua một lúc mới là Thẩm Thiếu Hàn.

Anh ta đi rất nhanh, xuống xe xong liền đi nhanh, gần như là đang chạy.

Thẩm Hoài Dữ cách cửa sổ xe nhìn, cho đến khi Thẩm Thiếu Hàn tiến vào rồi mới không nhìn nữa, như cũ không có biểu cảm gì, đôi tay đan lại, đặt ở trên đầu gối.

Không có nụ cười.

“Đúng rồi, tiên sinh.” Bạch Tu bỗng nhiên nhớ lại một chuyện, từ trong túi lấy ra một cái máy ảnh màu đen, đưa cho anh: “Đây là máy ảnh nhϊếp ảnh gia ngay từ đầu chụp, bên trong còn lưu mấy tấm hình của bạn học Minh Trà, tôi không biết nên xử lý như thế nào.”

Không xác định ảnh chụp bên trong như thế nào, Bạch Tu trước tới xin ý kiến chỉ thị của Thẩm Hoài Dữ.

Thẩm Hoài Dữ nhắm mắt lại: “Đồ vật bên trong xóa hết, tiêu hủy nội dung.”

Bạch Tu đáp ứng một tiếng, vừa mới mở máy ảnh, lại bị Thẩm Hoài Dữ gọi lại: “Từ từ.”

Bạch Tu quay đầu lại: “Tiên sinh?”

Thẩm Hoài Dữ nói: “Tôi xóa.”

Bạch Tu không nghi ngờ anh, đưa qua, chỉ là kinh ngạc hôm nay Thẩm Hoài Dữ tựa như không quyết đoán bằng dĩ vãng gϊếŧ chóc.

Như là bị thứ gì ràng buộc.

Thẩm Hoài Dữ cầm máy ảnh đen trong tay, sau mười mấy tấm, rốt cuộc kéo đến ảnh chụp của Đỗ Minh Trà ——

Thiếu nữ cột đuôi ngựa, chỉ mặc áo tắm màu xanh đen. Áo tắm chất lượng kém không chút tổn hao tới thanh xuân của cô, thuần chất như phác, hồn nhiên thiên thành.

Cô đối diện với màn hình, lộ ra cả khuôn mặt, trên má chỉ có dấu vết nhợt nhạt, tươi cười sạch sẽ.

Minh diễm thế vô song.