Đàm Trầm ở trong thư phòng vội một hồi lâu, cuối cùng trợ lý nhắc nhở anh công ty có một cuộc họp online.
Đàm Trầm mở video cuộc họp ra trước, dừng một chút: "Cậu đi ra ngoài xem thức ăn mèo được đưa đến hay chưa?"
"Vâng."
Trợ lý mở cửa thư phòng, cúi đầu thấy con mèo nằm trên đất hình chữ X đang ngủ say.
"Mèo Mập, sao nhóc lại ngủ ở đây vậy?"
"Meo?" Tô Tửu Tửu bừng tỉnh, nhanh chóng nhảy dựng lên, sau khi phát hiện người mở cửa là trợ lý thì ngó đầu vào trong nhìn trộm xem nam chính đang làm gì.
À, thì ra là họp online.
Cô cảm thấy không thú vị, vừa mới chuẩn bị tránh ra, âm thanh nhắc nhở của hệ thống lại vang lên.
Đây là chuẩn bị phát nhiệm vụ của nữ phụ nữa?
Tinh thần Tô Tửu Tửu phấn chấn đến nỗi run run lông mèo trên người mình.
[Nhiệm vụ 2: Nữ phụ biết nhìn mặt đoán ý không phải nữ phụ tốt, xin hãy ở thời điểm nam chính đang làm chính sự "cố ý" quấy rối, bộc lộ cảm giác tồn tại độc đáo của bản thân, sau khi thành công khen thưởng 100 tích phân.]
Tới công chuyện rồi!
Tô Tửu Tửu chọc chọc gấu trúc: "Làm sao mới tính là cố ý quấy rối?"
Gấu trúc con vò đầu: [Tôi cũng không biết, làm gián đoạn công việc của nam chính chăng?]
Trong lòng Tô Tửu Tửu vẫn có tí ngần ngại: "Đây không phải quấy rối, đây chính là tìm đường chết đó."
Vốn dĩ chỉ có thể ở mấy ngày, nếu cô mà làm như vậy chỉ sợ sẽ bị tiễn đi ngay trong đêm luôn.
"Được rồi, để tôi tự suy nghĩ." Cô lại đỡ tường lần nữa, dò đầu nhìn vào bên trong.
Trợ lý thấy dáng vẻ này của Tô Tửu Tửu, trong lòng thẳng nam cũng bị sự đáng yêu này làm cho run lên, nhưng anh ta vẫn tận chức trách chuẩn bị đem mèo con về phòng khách."
"Mèo Mập à, Tổng giám đốc Đàm đang làm việc. Chúng ta đi ra phòng khách chơi, đừng quấy rầy anh ấy nha."
Tô Tửu Tửu khịt mũi coi thường cái xưng hô này, để lại cho anh ta một bóng lưng.
Trợ lý không có cách nào mạnh mẽ túm cô đi, lỡ đâu đang mang đi thì Mèo Mập lại giãy giụa, sẽ quấy rầy đến Tổng giám đốc Đàm đang họp online bên kia.
Anh ta thấy Mèo Mập nghe lời ngồi ở cửa, không giống như sẽ chạy loạn khắp nơi, bèn chỉ có thể từ bỏ, đi xuống dưới lầu kiểm tra và nhận thức ăn cho mèo được đưa đến.
Kẻ vướng bận vừa rời đi, Tô Tửu Tửu lập tức lẻn vào thư phòng, tránh sau giá sách rình coi nam chính.
Rốt cuộc làm sao mới có thể bộc lộ tính độc đáo và cảm giác tồn tại của nữ phụ đây?
Ngay lúc cô đang suy nghĩ, Đàm Trầm đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, giống như là đang tìm kiếm cái gì mà ra khỏi thư phòng.
Đương nhiên, toàn bộ quá trình anh đều không phát hiện mèo con đang trốn kĩ càng.
Tô Tửu Tửu nhìn thấy video hội nghị vẫn tiếp tục trên bàn, suy nghĩ bỗng được khai sáng!
Cô nhảy ra từ giá sách, lấy ghế dựa làm cầu nối, lập tức nhảy lên mặt bàn, xuất hiện ở trước camera.
Vì vậy mà cuộc họp video đã xuất hiện một màn cực thần kỳ, chỉ thấy trong ô camera giữa một đống ô đang không có bóng người thì đột nhiên xuất hiện con mèo trên mặt bàn!
Cuộc họp cao cấp, trong một đống đầu người lại có đầu một con mèo trà trộn vào.
Có người bắt đầu khe khẽ nói nhỏ.
"Tình huống gì vậy, làm sao lại có mèo ở đây?"
"Đây là mèo Tổng giám đốc Đàm nuôi hả?"
"Nó thật đáng yêu!"
Tô Tửu Tửu dạo bước trước camera hai lần, ngồi xổm xuống, đối mặt với đám cổ đông cấp cao trong video, sau đó nâng móng vuốt của mình, ưu nhã mà liếʍ lông.
Để cô nghĩ lại, những nữ phụ trà xanh mưu mô trong tiểu thuyết làm sao mà cọ được cảm giác tồn tại?
Đúng rồi! Nữ phụ đều muốn cho người ta thấy rằng bản thân không giống với những người bên cạnh nam chính, mà nam chính cũng đối xử khác biệt với họ, do đó khiến mọi người hiểu lầm, cuối cùng ăn khổ tự vả mặt.
Nghĩ ra điểm này, Tô Tửu Tửu nâng đầu mèo, hướng về đám cấp cao trong camera cười tà mị.
"Meo~"
"Bây giờ tôi mới biết Tổng giám đốc Đàm còn thích nuôi thú cưng ấy."
"Nhìn qua anh ấy lạnh như băng, không giống người biết yêu thương mà?"
"Suỵt, cẩn thận anh ấy nghe được."
"Xem ra con mèo này có thể chinh phục được Tổng giám đốc Đàm của chúng ta nha."
Tô Tửu Tửu nghe những lời này, say sưa ngẩng đầu xem.
A không sai, đúng là phản ứng như vậy, cô muốn mọi người hiểu lầm mình là tồn tại đặt biệt nhất bên cạnh nam chính, sau đó bị nam chính xách gáy lên.