Chương 6: Anh Mới Mập, Cả Nhà Anh Đều Mập!

Vốn dĩ Tô Tửu Tửu đã rất hậm hực, sau khi nhìn thấy ổ mèo được đưa đến, cô lại càng hậm hực hơn.

Cô vòng quanh ổ mèo mới toanh vài vòng, cuối cùng hướng ánh mắt lên án về phía Đàm Trầm đang nói chuyện cùng trợ lý.

Rốt cuộc là nam chính quá nghèo hay anh ta quá keo kiệt vậy?

Tốt xấu gì cô cũng là mèo của nam chính, đãi ngộ phải tốt một chút chứ.

Mấy cái khác không nói, phải có một cái nhà cây cho mèo chứ? Các loại đồ hộp ướp lạnh và thức ăn mèo cũng phải đem tới một thùng đi? Trong video ngắn mèo còn được ăn tôm hùm lớn cua hoàng đế các kiểu mà!

Vậy mà thứ Tô Tửu Tửu có chỉ là một cái ổ mèo đơn giản đến không thể đơn giản đến không thể đơn giản hơn, một túi đồ ăn mèo không biết nhãn hiệu với hai cái bát ăn cơm uống nước! Cũng không phải là máy tự động uống nước, máy tự động cho ăn!

Tới gậy chơi mèo cũng chả có!

Bốn chân Tô Tửu Tửu đặt trên đất, ngồi xổm bên ổ mèo, cái đầu xù xù lông chôn sâu trong l*иg ngực.

"Hệ thống, có phải nam chính tương đối nghèo không vậy?"

[Nói bậy! Anh ta chính là ông lớn trên thương trường đó! Nhìn thấy căn hộ 500 mét vuông này không? Nằm trên đoạn đường đắt đỏ, trị giá mấy ngàn vạn mà!]

Tô Tửu Tửu ngước mắt ngó hệ thống một cái lại gục đầu: "Nhưng mà có ích gì đâu, anh ta cũng không tiêu tiền ở trên người tôi mà."

Hệ thống khô cằn an ủi: [Khả năng là do đãi ngộ của nữ phụ ha.]

Tô Tửu Tửu: "..."

Cô nâng móng vuốt kéo bát ăn trước mặt, lúc bỏ móng xuống thì phát ra âm thanh rầu rĩ.

Trợ lý đang báo cáo sự vụ với tổng giám đốc Đàm ở một bên liếc mắt một cái, tri kỷ nói: "Tổng giám đốc Đàm, mèo của ngài có phải đói bụng rồi không?"

Đàm Trầm bớt thời gian liếc con mèo đang lay cái bát, chần chờ một giây: "Chắc là vậy."

"Vậy tôi đi cho nó tí thức ăn."

Tô Tửu Tửu trơ mắt nhìn trợ lý nam đổ thêm một nửa thức ăn cho mèo vào bát, mỉm cười nói: "Đói bụng thì ăn nhanh đi!"

Cô trầm mặt trong chợp mắt, chần chờ ghé mặt vào bát mà ngửi, sau đó làm trò trước mặt anh ta "oẹ" một cái.

Nụ cười tươi của trợ lý cứng đờ: "Hả?"

Bây giờ Đàm Trầm cũng đã đi tới: "Không hợp khẩu vị của nhóc sao?"

Cuối cùng anh cũng nhận ra!

Tô Tửu Tửu cao quý ngẩng đầu mèo.

Cô muốn ăn tôm hùm lớn! Muốn ăn cua hoàng đế! Còn phải kết hợp với trứng cá muối cơ!

Nhưng mà Đàm Trầm không hề nhận ra điều này, bình tĩnh phân phó trợ lý: "Đổi nhãn hiệu thức ăn mèo cho nó đi."

"Vâng."

Sau đó Tô Tửu Tửu liền nhìn thấy trợ lý cầm điện thoại đặt một đống thức ăn cho mèo khác.

Không sai, hai thẳng nam chưa từng nuôi mèo, chỉ biết mua "cơm mèo", không ăn thì đổi thương hiệu khác.

Tô Tửu Tửu cực kì bực bội, xoay đầu quay lưng với Đàm Trầm, thân mình xù xù đầy thịt uể oải thành một cục.

"Tôi biết gia công phần mềm không đáng tin cậy, cũng không dự đoán được không có mèo quyền như thế."

Hệ thống cảm thấy cô quá đòi hỏi: [Thôi đi, cô tới để làm nhiệm vụ, không phải hưởng thụ.]

Tô Tửu Tửu không tán đồng nói: "Làm sao? Nhân thiết của tôi không đúng hả? Không phải muốn làm mèo trà xanh tâm xơ ác độc tìm đường chết lại thích bày vẽ sao?"

Hệ thống: [Là tôi sai.]

Trăm triệu lần nó không nghĩ đến, từ lúc bắt đầu, ký chủ đã nhập diễn, vẫn luôn trở thành nhân vật.

"Tổng giám đốc Đàm, mèo của ngài tên gì?"

Gọi là gì?

Đàm Trầm đột nhiên nhận ra mình còn chưa đặt tên cho con mèo này.

Bất quá vài ngày nữa đã đưa đi, không cần quá mức để ý mấy chi tiết như vậy.

"Kêu Mèo Mập đi."

"Cậu đi với tôi đến thư phòng, đem cả văn kiện nữa."

"Được." Trợ lý lập tức đáp lời, cuối cùng còn nói chuyện với Tô Tửu Tửu một chút: "Mèo Mập à, đợi chút nữa thức ăn sẽ được đưa đến, anh lại cho nhóc ăn nha."

Tô Tửu Tửu còn không kịp phản đối cái tên quỷ quái này, trơ mắt nhìn hai người một trước một sau bước vào thư phòng, nhốt cô ngoài cửa.

"Méo, meo meo meo!"

Anh mới mập, cả nhà anh đều mập!

Tô Tửu Tửu tức giận đến mức chạy ra khỏi khu vực hoạt động mà Đàm Trầm phân chia, chạy từ phòng khách đến phòng ngủ rồi ban công, đánh dấu mùi của bản thân ở mọi nơi rồi mới vừa lòng, chậm rãi bước đến cửa thư phòng, ngồi xổm giả ngoan ở đó.

Cô phải đợi ở chỗ này, chờ Đàm Trầm đi ra thì sẽ thấy cô đầu tiên.