Tống Nhã Văn đưa văn kiện trong tay cho anh ta, sau đó hỏi: "Đúng rồi, Đàm tổng đang ở nhà làm việc sao?"
"Hôm nay Đàm tổng đi công tác ở nơi khác rồi. Sau khi văn kiện và tư liệu được đưa đến, tối nay Đàm tổng sẽ dành thời gian để đọc qua.”
Tống Nhã Văn thấy anh ta thân thiện với cô ta như vậy, trong lòng liền biết rằng cả Đàm tổng và thư ký Lưu đều chưa nói với ai khác về vụ việc lúc trước, cũng không tiết lộ bất cứ điều gì để người khác bàn tán.
Tất nhiên, dạo gần đây bản thân cô ta cũng không hề nhàn rỗi. Sau khi lần thăm dò đầu tiên thất bại, cô ta buộc phải thu liễm suy tính của mình trong hơn 20 ngày qua. Thành thành thật thật đến công ty làm việc, tạo mối quan hệ thân thiết với nhân viên, đồng thời cố gắng phấn đấu làm mờ đi thân phận đi cửa sau càng nhiều càng tốt.
Hiện giờ xem ra, có vẻ như kết quả không tệ lắm.
Thư ký Lâm xác thực không hề phòng bị đối với Tống Nhã Văn, anh ta còn nói một số chuyện không liên quan với cô ta.
Anh ta thường ở cùng phòng làm việc với Tống Nhã Văn, mặc dù nghe đồng nghiệp nói cô ta đi cửa sau vào nhưng anh ta cũng không có bất kỳ phản cảm nào.
Buồn cười, ai lại không thích Bạch Phú Mỹ chứ!
Cảnh này trong mắt Tô Tửu Tửu liền trở nên cực kì chướng mắt.
Cô kìm nén cơn giận của mình và nhìn chằm chằm vào người đàn ông trong mắt chỉ có người đẹp mà không có mèo này. Cô đưa móng vuốt ra cào giày của anh ta.
"Meo meo meo!"
Tôi phi, đúng là nam nhân không có mắt!
Thư ký Lâm lúc này mới phát hiện Đô Đô đi dạo đã trở về, khi nhìn rõ hình dạng của nó lập tức trở nên sửng sốt.
"Đô Đô, nhóc đã đi chơi ở đâu vậy?"
Tô Tửu Tửu rất không hài lòng với phản ứng đầu tiên của anh ta. Tại sao anh ta lại nghĩ rằng do cô đi chơi ở đâu đó chứ không phải bị bắt nạt?
Cô không còn cách nào đành phải biểu lộ rõ ràng hơn, khập khiễng đi quanh thư ký Lâm vài bước.
Trợ lý Lâm càng kinh ngạc: "Nhóc rơi xuống nơi nào sao?!"
Tô Tửu Tửu: "..."
“Phốc.” Đây là tiếng giễu cợt từ Tống Nhã Văn đang đúng bên cạnh.
Tô Tửu Tửu vô cùng tức giận, lập tức xông lên cào vào quần của cô ta.
Tuy nhiên, sau khi cào hai cái, cô đã bị thư ký Lâm tóm lấy.
“Đô Đô, đừng làm loạn, cẩn thận đừng làm thư ký Tống bị trầy.”
A, a, a. Tôi chính là muốn cào cô ta!
Vừa rồi chính là cô ta đá tôi. Anh không nhìn ra cô ta vừa đá tôi sao?
Chính người phụ nữ xấu xa này vừa nãy đã tung cú đá mạnh bạo vào một con mèo đáng yêu như tôi!
Tuy nhiên, thư ký Lâm không thể hiểu được tiếng kêu của con mèo. Anh ấy nghĩ rằng đó là do bàn chân của con mèo đang bị ngứa.
"Ngoan, trở về tôi mua cho nhóc một cây cào, nhóc đừng bắt nạt thư ký Tống nữa."
“Nó không phải đang bắt nạt tôi đâu.” Tống Nhã Văn cười đầy ẩn ý, “Có lẽ là nó thích tôi đó, nếu không tại sao lại đến gần tôi chứ?”
Thư ký Lâm nghĩ nghĩ, sau đó cảm thấy cô ta nói rất có lý.
“Đô Đô, nhóc thích thư ký Tống sao?”
Tô Tửu Tửu: ...Haha, tôi bị điếc rồi.
Xem ra cô không thể dựa vào cái tên này để báo thù cho mình được rồi.
"Tôi lấy được đầy đủ văn kiện rồi. Thư ký Tống, cô về trước đi. Tôi đưa Đô Đô đến trung tâm thú y xem xét, không thể để nó bị thương được." Thư ký Lâm một tay ôm con mèo, một tay cầm văn kiện, vẻ mặt cực kỳ lo lắng.
“Được.” Tống Nhã Văn nhìn thấy đã đến lúc rút lui, cô ta cũng không nán lại, “Vậy tôi về trước.”
Hai người chào tạm biệt nhau, nói chuyện thoải mái, bầu không khí vô cùng hòa thuận. Nhưng Tô Tửu Tửu lại sắp tức chết ngay tại chỗ.
Sau khi Tống Nhã Văn rời đi, cô cũng không muốn ở nằm trong lòng của thư ký Lâm nữa. Cô nhẹ nhàng nhảy xuống đất, đi thẳng về phía trước mà không quay đầu lại.
Thư ký Lâm kinh ngạc: “Đô Đô, chân nhóc tốt rồi sao?”
Tô Tửu Tửu nghe thấy vậy càng không muốn nói chuyện với anh ta.
Thư ký Lâm nhận ra hôm nay con mèo này có chút không thích mình, không cần nói đến việc nói chuyện với anh ta. Anh ta nhất thời không thể hiểu nỗi, chẳng lẽ là mình chọc giận tiểu tổ tông này rồi sao?
Tô Tửu Tửu một đường trở về căn hộ. Lúc thư ký Lâm mở cửa đi vào, cô không nhịn được nữa, nhanh chóng chạy về phòng của Đàm Trầm, một mình chữa trị vết thương.