Chương 47: Tức giận đến rụng lông

Tiếng cười từ đỉnh đầu vang lên.

Tống Nhã Văn nở nụ cười vô hại, giống như vừa rồi không phải cô ta cố ý nhấc chân lên để dọa con mèo: "Tao chỉ đùa với mày thôi."

Cô ta đương nhiên không ngốc, mặc dù thấy con mèo này khó chịu, đi ngang qua đạp nó một cái là được rồi. Chẳng lẽ cô ta thật sự dám ngược đãi mèo của Đàm tổng trên địa bàn của anh sao?

Nếu không thì cô ta cũng không cần thiết phải nghĩ cách lấy lòng Đàm tổng. Nếu quyết tâm đi làm, có thể hai mươi năm nữa cô ta sẽ có đủ tiền để mua được một ngôi nhà ở thành phố A.

Cô ta rõ ràng trông giống một Bạch Phú Mỹ, nhưng suy tính trong mắt vẫn là vì tiền.

Tô Tửu Tửu càng tức giận, cô ngồi trên con đường đá xanh bên cạnh, nhìn chằm chằm Tống Nhã Văn, trong lòng suy nghĩ cách trả thù cho "cú đá" vừa rồi.

Tuy nhiên, hôm nay Tống Nhã Văn mặc quần dài và đi giày thể thao. Cho dù cô có cắn một cái thì răng của cô cũng sẽ là thứ bị gãy trước tiên.

Huống chi, con mụ nữ phụ độc ác này cũng sẽ không đứng yên một chỗ cho cô cắn.

Chẳng lẽ cứ để cô ta thoải mái đá cô sao?

Tô Tửu Tửu dù thế nào cũng không thể áp chế được lửa giận trong lòng. Nhưng thủ phạm lại thản nhiên không hề lo lắng, cô ta thấy cô vẫn ngồi một bên tỏ vẻ thù địch, liền nhặt một hòn đá ném về phía cô.

Con mèo nhanh chóng tránh đi.

"Đúng là sống hoang dã quen rồi nên căn bản không thể gần gũi con người được.”

Cô ta là người đã đá con mèo, chế nhạo con mèo cũng là cô ta, hiện giờ cô ta còn muốn trả đũa cô.

Cũng bởi vì động vật bị bắt nát không thể nói ra hay cáo trạng, nếu không thì cô ta làm sao có thể dám hung hăng như vậy.

Tô Tửu Tửu tức giận đến mức toàn thân phát run, lông mèo đều dựng lên.

Tống Nhã Văn khẽ hừ một tiếng, không thèm để ý đến sự tức giận của con mèo. Cô ta cũng không có kiên nhẫn để tiếp tục bắt nạt con mèo, liền lập tức phủi tay xoay người rời đi.

Tô Tửu Tửu không cam lòng đi theo cô ta vài bước, cuối cùng cô chán nản bỏ cuộc.

Cho dù có thể đuổi kịp cô ta thì có ích gì chứ, cô cũng không thể đá lại cô ta. Nếu cô thật sự có thể nhảy lên và cào Tống Nhã Văn thì người khác sẽ chỉ cho rằng đó là do cô có dã tính khó thuần, ngang ngược hung hăng.

Lỡ có chủ nhà nào nhìn thấy, bọn họ lại phàn nàn rằng ở đây có mèo hoang cào bị thương người khác.

Mọi người cũng sẽ không tin tưởng một con mèo.

Lúc này Tô Tửu Tửu cuối cùng cũng nhận ra bất lợi của việc đổi lấy cơ thể của con mèo. Mặc dù đã tiết kiệm được 5000 điểm. Nhưng tương ứng, quyền tự do cá nhân và an toàn của bản thân cũng nằm trong tay của người khác.

Huống chi cô cũng không có 5000 điểm tích lũy.

Tô Tửu Tửu bắt đầu điên cuồng gọi hệ thống, nhưng đáng tiếc hệ thống từ lúc con chó golden to lớn xuất hiện đã giả chết và phớt lờ cô cho đến giờ.

"Cậu mau cút ra đây cho tôi, tôi có chuyện muốn hỏi cậu."

Hệ thống tiếp tục giả chết.

Tô Tửu Tửu không làm gì được, đành phải vừa tức giận đi tìm thư ký Lâm, vừa nghĩ cách trả thù.

...

Khi Tô Tửu Tửu người đầy bụi đất tìm thấy thư ký Lâm, anh ta đang đứng bên cạnh người vừa rồi bắt nạt cô, Tống Nhã Văn!

Hệ thống ngu xuẩn cuối cùng phát ra một tiếng bíp: [Nhiệm vụ số 10: Nữ phụ không châm ngòi thổi gió, cáo trạng khóc lóc khoa trương không phải là nữ phụ tốt. Vạch trần bộ mặt thật của Tống Nhã Văn trước mặt nhân vật nam qua đường (Thư ký Lâm) và để cô ta nhận hình phạt tương ứng. Sau khi thành công thưởng 500 điểm.]

500 điểm?

Tô Tửu Tửu vừa nghe đã biết độ khó đến mức nào, nhưng dù bao có khó bao nhiêu thì cô vẫn phải thử, không chỉ vì điểm tích lũy mà còn để trút giận!

Nghĩ là làm, cô thừa dịp thư ký Lâm còn chưa chú ý tới mình liền lập tức lăn lộn trên mặt đất, sau đó đứng dậy khập khiễng đi về phía thư ký Lâm.

Thư ký Lâm ở cách đó không xa không hề chú ý đến Đô Đô. Anh ta đang mải mê trò chuyện với Tống Nhã Văn.

Đối mặt với một cô gái tướng mạo xinh đẹp, có học thức như vậy, một chàng trai trẻ tuổi như anh ta không thể không nói vài lời xã giao.

"Thư ký Tống, sao hôm nay cô lại tới đây để đưa văn kiện thế?"

"Hôm nay Kaven xin nghỉ nên tôi thay anh ấy đi một chuyến."

"À à, vậy thì đưa nó cho tôi đi.”