"Đô Đô, nhóc làm sao lại đi ra ngoài này?"
Tô Tửu Tửu nhận ra đó là giọng nói của trợ lý Lâm liền lập tức trở nên kiêu ngạo.
"Meo meo, meo meo meo!"
Mau đưa tôi đến văn phòng của thư ký, tôi muốn gặp đồng nghiệp mới của mọi người!
Trợ lý Lâm hiển nhiên không thể chống cự được cô, anh ta còn tưởng rằng sau khi nhìn thấy anh, cô liền rất vui vẻ.
"Tôi cũng rất muốn chơi với nhóc một lát. Nhưng hiện giờ tôi còn có việc, tôi dẫn nhóc đến phòng trà lấy hộp thức ăn cho mèo có được không?"
Nói xong, không đợi Đô Đô phản ứng, anh ta trực tiếp bế cô đến phòng trà, mở một hộp thức ăn mèo cho cô.
"Đô Đô ngoan, nhóc một mình ăn ở đây nhé, tôi đi làm việc đây!”
Trợ lý Lâm vuốt ve đầu mèo của Tô Tửu Tửu. Anh ta chuẩn bị rời đi, vừa quay đầu liền nhìn thấy người mới tới làm việc hôm nay đang bưng một tách trà đi vào.
Tống Nhã Văn mỉm cười và đưa mắt nhìn con mèo: "Đây là mèo của Đàm tổng sao?"
"Đúng vậy, nó tên là Đô Đô, rất ngoan ngoãn. " Trợ lý Lâm vội vã trở về phòng làm việc, cũng lười nói chuyện phiếm với cô ta, “Nó rất quen thuộc với tầng lầu này. Sau khi ăn xong nó sẽ tự mình trở về phòng làm việc của Đàm tổng, cô không cần đùa nghịch với nó đâu.”
“Sao tôi dám động đến con mèo của Đàm tổng được chứ.” Tống Nhã Văn trêu chọc, sau đó nhìn trợ lý Lâm rời đi.
Lúc này, trong phòng trà chỉ còn lại Tô Tửu Tửu và Tống Nhã Văn, một người một mèo ở lại.
Tô Tửu Tửu không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi như vậy, vừa ra ngoài liền đυ.ng phải nữ phụ, lại còn có cơ hội ở một mình thân thiết với cô ta.
Điều này thật sự quá thuận tiện cho cô hoàn thành nhiệm vụ!
Để cô suy nghĩ một chút, làm thế nào để thể hiện hành động trà xanh của mình đây. Sau khi hoàn thành cô sẽ nhận được 50 điểm!
Trong lúc cô đang vắt óc suy nghĩ, Tống Nhã Văn ở bên cạnh không đi lấy nước mà đi đến bên con mèo. Cô ta đặt tách trà ở nơi móng vuốt của con mèo có thể chạm tới.
Tô Tửu Tửu nhìn tách trà trước mặt, bản năng muốn quơ ngã của cô bắt đầu trỗi dậy.
Nếu cô đẩy chén trà của nữ phụ và làm vỡ nó, liệu hệ thống có tính rằng cô đã hoàn thành nhiệm vụ hàng ngày không?
Vẫn là quên đi, chiếc cốc này trông rất đắt tiền, nói không chừng đem bán cô đi cũng không mua được.
Ngay khi cô đang chuẩn bị từ bỏ, Tống Nhã Văn đã ra tay trước. Cô ta nhẹ nhàng xoa đầu con mèo: “Nhóc tên là Đô Đô đúng không?”
Tô Tửu Tửu quay đầu lại, kiêu ngạo hất tay cô ta ra, khinh thường ném cho cô ta một tiếng meo.
Tống Nhã Văn bị con mèo coi thường như vậy nhưng không hề khó chịu: "Quả nhiên mèo cũng kiêu ngạo giống hệt như chủ."
Nhưng cô ta càng muốn chinh phục người đàn ông này.
Nghĩ đến đây, tay trái của Tống Nhã Văn đổi hướng, trong nháy mắt nắm lấy chân mèo của Tô Tửu Tửu, dùng sức kéo mạnh để đẩy tách trà của cô ta.
Chiếc cốc đắt tiền vỡ tan.
Tô Tửu Tửu sợ ngây người!
Thủ phạm vội vàng buông chân mèo ra, bịt miệng hét lên.
"Ôi! Đô Đô, sao nhóc lại đẩy tách trà của tôi?"
Đôi mắt mèo của Tô Tửu Tửu mở to. Cái chân mèo của cô vẫn còn ở giữa không trung run rẩy chỉ vào Tống Nhã Văn.
Vu oan!
Đây chính là vu oan!
Camera giám sát, tìm camera giám sát!
Đây chính là phản ứng đầu tiên của Tô Tửu Tửu. Công ty lớn như vậy, cô không tin là không có camera giám sát để chứng minh cô vô tội!
Cô vội vàng nhìn xung quanh, nhưng cuối cùng thất vọng phát hiện camera duy nhất trong phòng trà đã bị che ở phía sau Tống Nhã Văn.
Nói cách khác, Tống Nhã Văn ngay từ đầu đã phát hiện ra vị trí của camera giám sát nên cố ý che nó lại!
Quá bỉ ổi!
Nữ phụ này cư nhiên lại ra tay với cô, dám vu oan giá hoạ cho cô!
Trộm gà không được còn mất nắm thóc, Tô Tửu Tửu cảm thấy lần này cô thật sự quá uỷ khuất! Hơn nữa, cô không biết cô ta sẽ lợi dụng chuyện này như thế nào để đạt được thứ tốt từ Đàm Trầm!
Nhưng...Tô Tửu Tửu nghiêm túc nghĩ tới một vấn đề: Về chuyện này, Đàm Trầm sẽ tin cô sao?
Đương nhiên là không, mèo thích đẩy vỡ và phá đồ là chuyện bình thường. Hơn nữa trước đây Đàm Trầm cũng không có ấn tượng tốt về cô, lần trước anh còn bắt được "nụ cười ác độc" của cô.
Anh chắc chắn cho rằng cô là một con mèo xấu thích gây rắc rối, sau đó không cần bằng chứng cũng sẽ tin chuyện này thật sự do cô làm.