Chương 41: Con sen à, tôi thật sự chịu uỷ khuất

Tô Tửu Tửu lắc lắc đầu, nhìn cực kỳ chán nản.

Mặc dù vừa rồi hệ thống bị cô bắt nạt đến khóc rống lên, nhưng vẫn bỏ qua chuyện lúc nãy để an ủi cô: [Cô không cần lo lắng, biết đâu nam chính tin tưởng cô thì sao!]

“Sẽ không đâu... Anh ấy sẽ không tin tôi.” Tô Tửu Tửu ngẩng đầu, trong mắt mang theo nước mắt mèo, “Tôi chỉ biết rõ nữ phụ mới thông minh lại xinh đẹp, cũng biết rõ nữ phụ mới có học vấn cao cùng gia thế tốt. Nhưng tôi thật sự không ngờ thủ đoạn đối phó với mèo của cô ta cũng cao như vậy.”

Hệ thống không biết nên an ủi cô như thế nào, chỉ có thể ngồi xuống ở bên cạnh cô, yên lặng chờ hành động tiếp theo của nữ phụ.

Tống Nhã Văn cũng không để hai người bọn họ thất vọng. Cô ta cúi xuống bế con mèo lên, mặc kệ con mèo đang vùng vẫy điên cuồng trong lòng, mang nó trở lại phòng làm việc.

Cô ta cực kì khôn ngoan vì không trực tiếp đến gặp Đàm Trầm mà đến gặp thư ký Lưu.

"Chị Lưu, con mèo của Đàm tổng chạy vào phòng trà làm vỡ cốc của tôi. Mảnh thủy tinh dưới đất nhiều quá, tôi sợ nó bị thương nên ôm nó đến đây.”

“Làm vỡ cốc của cô sao?” Thư ký Lưu tranh thủ liếc mắt nhìn con mèo trong ngực cô ta, không hề nghi ngờ lời nói của cô ta là giả. Cô ấy nghĩ mèo làm vỡ cốc cũng không phải chuyện bất thường, cho nên thản nhiên nói: "Cái đó bao nhiêu? Tôi đền cho cô."

"Không cần đâu, cái cũ không đi sao cái mới đến được."

"Nhanh lên, đừng lãng phí thời gian của tôi.”

Tống Nhã Văn không còn cách nào khác đành phải nói giá ra: "Ba mươi sáu nghìn, thực ra đây là giá của một bộ. Một cái cốc thì không đắt đến như vậy đâu.” (36000 tệ ~120tr VNĐ)

Nghe thấy giá tiền, Tô Tửu Tửu lập tức sợ đến ngây người.

Ba mươi sáu nghìn cho một bộ cốc sao? Đây là sự khiêm tốn của người có tiền sao? Thật ra đem bán cô đi cũng không đủ trả hết.

Hiển nhiên, thư ký Lưu cũng bị dọa cho khϊếp sợ.

Sau khi nghe giá, cô ấy nhướng mày liếc nhìn Tống Nhã Văn.

Tống Nhã Văn vội vàng nói: "Chị Lưu, thật ra cũng không cần đâu, trong nhà tôi vẫn còn..."

“Tôi chuyển cho cô.” Thư ký Lưu không muốn nghe những lời vô nghĩa của cô ta, lập tức chuyển cho cô ta ba mươi sáu nghìn.

Tuy nhiên, rốt cuộc trong lòng cô ấy không bình tĩnh như bề ngoài mà yên lặng nhìn chằm chằm vào Tống Nhã Văn vài lần.

Cuối cùng, cô ấy không nói gì cả.

"Cô trở về làm việc tiếp đi."

"Vậy con mèo này thì sao?"

"Tôi sẽ mang nó đến phòng làm việc của Đàm tổng."

Tống Nhã Văn cũng không ngạc nhiên, cô ta đương nhiên không nghĩ rằng bản thân có thể nhanh như vậy đi vào phòng làm việc của Đàm Trầm nên đã đưa con mèo cho thư ký Lưu.

Khi con mèo được chuyển sang trong lòng của thư ký Lưu, nó lập tức dừng cử động giãy giụa và trở nên cực kì ngoan ngoãn.

Sự đối nghịch rõ rệt như vậy khiến ánh mắt của Tống Nhã Văn trầm xuống.

Thư ký Lưu phớt lờ cô ta và ôm Tô Tửu Tửu trong lòng đi đến phòng làm việc của Đàm tổng.

Khi Đàm Trầm nhìn thấy con mèo được ôm trong ngực của thư ký Lưu, anh sững sờ một lúc trước khi kịp phản ứng. Anh không biết nó đã lẻn ra ngoài từ lúc nào.

Anh lập tức cười lạnh một tiếng: "Còn biết trở về sao?"

Tô Tửu Tửu uỷ khuất nhảy ra khỏi vòng tay của thư ký Lưu, nhanh chóng đi đến cọ vào chân của Đàm Trầm. Sau đó cô nhảy một cái lên đùi của anh, móng vuốt mèo chộp lấy góc áo và vùi bắt đầu vùi đầu vào bụng anh.

Con sen à, tôi thật sự chịu uỷ khuất.

Đàm Trầm rất nhanh đã nhận ra con mèo vừa đi ra ngoài một chuyến, sau khi trở về nó liền trở nên uể oải bất thường.

"Đã xảy ra chuyện gì sao?"

Thư ký Lưu do dự một chút, nhưng cô ấy vẫn nói ra sự thật: "Nó đã gặp Tống Nhã Văn trong phòng trà, sau đó Nhã Văn nói rằng con mèo đã làm vỡ tách trà của cô ta."

Cách nói của cô ấy cũng rất thông minh, cô ấy không trực tiếp nói thẳng việc con mèo đã làm vỡ tách trà, mà là——Tống Nhã Văn nói rằng nó đã làm vỡ tách trà của cô ta.

Về việc điều này có đúng hay không hoàn toàn phụ thuộc vào việc Đàm tổng lựa chọn tin tưởng con mèo hay tin tưởng người kia.

Tô Tửu Tửu cũng ôm một chút ảo tưởng nhỏ nhoi, cô hy vọng rằng nam chính sẽ tin tưởng cô. Tất nhiên, sự ảo tưởng này vô lý đến mức không cần nam chính lên tiếng cô cũng đoán trước kết quả.

Nếu nam chính thực sự không tin tưởng cô, cô sẽ mặc kệ anh trong ba ngày! Không đúng, một tuần!