Nước trong mắt của Tô Cửu Cửu lập lòe, cô trực tiếp mặc kệ người đàn ông xa lạ đang muốn ôm mình, duỗi chân muốn vồ lấy nam chính.
Nhưng móng vuốt duỗi ra lại dính đầy bùn đất, nghĩ đến tính cách sạch sẽ của nam chính, cô lại chần chừ rồi dừng lại.
Nếu bây giờ cô nhào tới, nam chính nhất định sẽ nghiêng người tránh cô! Thôi, vẫn là không nên tự rước lấy nhục.
Động vật đôi khi có linh tính rất giống con người, Đàm Trầm nhìn thấy trong mắt con mèo có sự chuyển biến rõ ràng, bắt đầu từ vui mừng đến chần chừ, cuối cùng thì là cẩn thận từng li từng tí.
Nó giống như từ từ chui ra khỏi bụi cây, dùng móng vuốt của nó giẫm lên bồn hoa, rõ ràng là cách Đàm Trầm một bước, nhưng nó lại cẩn thận giương mắt quan sát ánh mắt của anh, phát ra tiếng kêu yếu ớt: “Meo meo......”
Mặc dù khuôn mặt đẹp trai của anh không chút biểu cảm, nhưng trợ lý Lâm nhìn khuôn mặt của Đàm Thần có thể thấy rõ có chút thả lỏng, hoàn toàn khác với vẻ căng thẳng trên dọc đường vừa rồi.
"Nghe nói một con mèo bị bỏ rơi về sau sẽ luôn lang thang ở một chỗ, cho dù được nhận nuôi lại cũng sẽ trở nên rất bất an, sẽ sợ hãi chủ nhân của nó, hoặc là sẽ trở nên rất thận trọng khi tới gần người khác."
Trợ lý Lâm hôm nay mới nhận chức, lúc đầu anh còn tưởng rằng là mèo của Đàm tổng tự chạy mất, về sau mới biết được là bị người khác vứt đi. Anh cũng là người yêu mèo, là người bảo vệ mèo, nhìn thấy động tác cẩn thận từng li từng tí của con mèo như thế, hốc mắt lúc này cũng có chút cay.
Đàm Trầm cũng tin lời này, dù sao tối qua con mèo này cũng còn rất phấn chấn, nhưng chỉ qua một buổi sáng đã trở nên cẩn thận như vậy, thật sự là làm cho người ta có chút luống cuống.
Sự luống cuống khiến cho anh làm một động tác mà chính bản thân anh cũng không nghĩ tới, đó là ngồi xổm xuống, sau đó thò tay ôm lấy con mèo. Anh có thể cảm giác được cơ thể con mèo khi bị anh ôm lấy vô cùng cứng ngắc, nhưng rất nhanh cả người nó đã mềm trở lại, còn chủ động lại gần cổ anh cọ vài cái.
“Đàm tổng, nhóc vẫn là rất thân thiết với anh!”
Đàm Trầm cũng phát hiện, anh vốn cho rằng con mèo sẽ lùi về phía sau, không ngờ tới, nó lại nghe lời cho anh ôm lấy, một chút giãy giụa cũng không.
Tô Tửu Tửu quả thực thật không ngờ nam chính sẽ ôm lấy cô, nhìn thấy vết bẩn trên móng vuốt của mình dẫm lên chiếc âu phục đắt đỏ của anh, bèn chột dạ thu hồi lại móng vuốt, kêu “Meo meo ~” như nói cô không phải cố ý.
Thấy tiếng mèo kêu, Đàm Trầm có thể nghe ra vài phần lấy lòng.
Trong lòng anh có chút khó chịu, mặc dù vẫn luôn nói sẽ không nuôi sủng vật, muốn đem mèo ném ra bên ngoài.
Nhưng thật ra anh rất bình thường, vẫn ăn uống bình thường, cùng lắm thì từ chỗ Lý Kiều Kiều đem nhóc mang về.
Nhưng Lý Kiều Kiều thì hay rồi, trực tiếp mang mèo ném ở gần đó, cũng không để ý đến sự sống chết của con mèo. Đàm Trầm phát hiện bản thân vẫn là không đủ hiểu cô ta, anh vốn cho rằng đối phương chỉ là tính tình kiêu căng, không ngờ tới hành vi lại không có chừng mực như thế.
“Xin lỗi.” Tô Tửu Tửu nghe được hai chữ này phát ra từ trong miệng nam chính, đôi mắt mèo của cô lập tức trợn tròn.
Đàm Trầm ôm con mèo giơ lên trước mắt mình, do dự một chút: “Nhóc coi như là bởi vì tôi mới bị đưa tới đây, nếu như không có cách nào trở về, vậy có đồng ý đi theo tôi không?”
Mục đích dễ dàng hoàn thành như vậy sao?
Lúc này Tô Tửu Tửu gật đầu như giã tỏi, nực cười, cô hao tâm tổn trí cố sức chờ ở chỗ này, mục đích chính là như vậy!
Đàm Trầm nhìn con mèo đã khôi phục sức sống, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng biến mất.
Coi như là số phận đã định, nuôi một con mèo thì nuôi một con mèo vậy.
Sau khi xiềng xích trong lòng được loại bỏ, Đàm Trầm cảm thấy trong lòng thoải mái hơn rất nhiều, sau đó cũng mới ý thức được tâm trạng của bản thân hôm nay dao động nhiều hơn bình thường.
Nguyên nhân là do con mèo này.
Nhìn mèo cọ vào tay mình, anh cảm thấy loại cảm giác này cũng không tính là quá tệ.
“Đàm tổng, nếu không tôi đem nó đến trung tâm thú cưng tắm rửa, ngài về công ty trước?”
Đàm Trầm nhìn vết bẩn trên thân con mèo, cảm thấy đúng là nên tắm rửa trước.