Mèo hoang Tô Tửu Tửu nhìn "thi thể" của quả cà chua bi, gào khóc một tiếng, khóc như một con mèo mập nặng ba trăm cân.
Thân thể của cô vặn vẹo, nằm trên mặt đất, bốn móng vuốt hướng lên trời, bắt đầu
“để nó thối rữa” (*) (*)Để nó thối rữa - 摆烂: ngôn ngữ mạng, có nghĩa là chủ động đón nhận một tình huống xấu đi, thay vì cố gắng xoay chuyển nó.
“Cái nhiệm vụ ngu xuẩn này ai thích làm thì làm đi!”
“Tôi không trở về thế giới hiện thực nữa, để cho tôi chết đi!”
Hệ thống sốt ruột: [Ký chủ, cô không thể cứ như vậy mà bỏ cuộc chứ! Chúng ta phải nhìn xa trông rộng một chút, đừng so đo với những thất bại trước mắt, kết quả mới là cái quan trọng nhất!]
“Tôi không nghe tôi không nghe tôi không nghe!”
Tô Tửu Tửu nằm trên mặt đất, “thối rữa” triệt để, tê liệt không hề có động tĩnh, thậm chí nghiêng đầu thè lưỡi giả chết.
Đúng lúc này, cách đó không xa có một giọng nói của trẻ con vang lên: “Mẹ, bên kia có một con mèo bị đè chết!”
“Ở đâu?” Người phụ nữ nhìn theo hướng ngón tay của cô bé, liếc mắt một cái liền nhìn thấy con mèo màu trắng bạc nằm bất động giữa đường, xung quanh còn có lốm đốm "vết máu" màu đỏ.
“Mẹ, nó thật đáng thương, chúng ta đi chôn nó đi?”
“Không được đi đến!” Người phụ nữ ngăn cản con gái mình lại, “Quản lý sẽ xử lý nó, nếu giờ con còn không chịu đi học thì sẽ muộn mất!”
Cô bé bị dắt đi về phía trước, quay đầu trông mong nhìn về phía sau: “Nhưng nó thật sự rất đáng thương mà, người lái xe thật xấu xa, không nhìn thấy trên đường có mèo sao?”
Lời nói của con gái đã chạm tới người phụ nữ, cô ấy cũng theo bản năng quay đầu lại nhìn thoáng qua, nghĩ đến chiếc xe thể thao vừa rồi tùy ý đua xe lao tới, lông mày lúc này lập tức cau lại.
Tuy rằng con đường này rộng lớn, nhưng dù sao vẫn là khu vườn dưới lầu khu dân cư, thường xuyên có người già và trẻ em đi dạo. Chủ hộ đua xe kiêu ngạo như vậy, hôm nay đè chết chỉ là một con mèo, lỡ như ngày mai đυ.ng phải con nhà mình thì sao?
Người phụ nữ càng nghĩ càng lo lắng, lúc này lấy điện thoại di động ra chụp một tấm ảnh "mèo chết" ở giữa đường, gửi đến nhóm quản lý.
“Hôm nay đưa con gái đi học, nhìn thấy trong khu vườn có một chiếc xe thể thao màu đỏ chạy ngang qua, không hề giảm tốc độ. Cũng không biết là mèo nhà ai bị xe thể thao đè chết ở giữa đường, con gái nhìn thấy rất đau lòng, còn hỏi tôi là ai mà nhẫn tâm như vậy.”
"Tôi cũng không biết là vị chủ hộ nào mà thiếu đạo đức như thế, chạy xe trong khu dân cư mà lại không giảm tốc độ. Hôm nay đè chết chỉ là một con mèo, ngày mai lỡ như đυ.ng phải con cái hay người già nhà nào, rồi có thể đi tìm ai nói lý lẽ đây?”
Một đoạn văn dài cộng thêm bức ảnh chụp hiện trường “nhìn thấy mà đau lòng”, vô cùng có sức thuyết phục, ngay lập tức khiến các chủ hộ bùng nổ.
“Trời ơi, đây là mèo nhà ai thế!”
“Nói không sai, nhà ai cũng có người già và trẻ con, năng lực bọn họ phản ứng chậm nhất nhóm, người đua xe rốt cuộc có đạo đức xã hội hay không?”
“Mọi người ai cũng mua được xe thể thao, nhưng tôi cũng chưa thấy qua ai trực tiếp đua xe tại khu dân cư, đây rốt cuộc là coi thường ai?”
“@Quản lý, ra ngoài điều tra giám sát, xem thử là ai đang đua xe đi.”
“...”
Sau khi người phụ nữ gửi xong đoạn văn này, cô ấy vẫn luôn chú ý diễn biến tiếp theo, thế nào cũng phải để quản lý ra mặt giải thích.
Hình ảnh con mèo bị "cán chết" cũng càng lúc càng lan truyền nhanh.
Nguồn gốc của tất cả những tranh cãi giờ phút này đã đứng lên từ giữa đường, yên lặng cúi đầu ngồi xổm xuống bồn hoa nhỏ dưới lầu chung cư, hoàn toàn không biết bản thân mình đã gây ra chuyện lớn như vậy.
….
Buổi sáng, Đàm Trầm trực tiếp đi thang máy đến bãi đỗ xe ngầm, lái xe đi từ một lối ra khác, giờ phút này đã ngồi trong văn phòng.
Trợ lý Lưu nhanh chóng điều một trợ lý sinh hoạt mới tới cho anh, lúc này đang dặn dò những hạng mục cần chú ý trong cuộc sống của Đàm tổng.
“Đây là khu chung cư hiện nay của Đàm tổng đang ở, bên trong sẽ có các thông báo liên quan, có tin tức nhớ kịp thời chú ý, nhắc nhở Đàm tổng. Nếu không phải chuyện quan trọng gì, thì tôi tự mình giải quyết.”
“Vâng.” Trợ lý Lâm mới tới rất trầm tĩnh, lập tức ghi nhớ phần lớn công việc.