Chương 15: Tất cả đã phí công chỉ vì một cuộc điện thoại!

Rõ ràng khi nãy cô ăn vụng nhưng anh không tức giận, anh đã tự tay làm cơm mèo cho cô, anh còn nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm và thâm thúy như thế…

Nếu không có cuộc gọi của Lý Kiều Kiều thì giờ phút này cô nên được nam chính ôm trong lòng rồi, chứ không phải xách trên tay!

Hệ thống: [ Nén bi thương.]

Sau khi Đàm Trầm xách con mèo đến phòng khách thì anh hơi do dự, cuối cùng anh vẫn dừng lại trước ổ mèo và buông tay ra.

Tô Tửu Tửu nhảy lên một cái, sau khi tiếp đất hoàn hảo thì cô lập tức quay người lại, cô nhìn chằm chằm anh bằng ánh mắt khiển trách người đàn ông phụ lòng.

Đàm Trầm vốn còn khó chịu vì bị Lý Kiều Kiều làm phiền, nhưng sau khi anh bắt gặp cặp mắt mèo khiển trách đó thì anh hơi sửng sốt.

Anh chỉ cảm thấy đôi mắt đó hàm chứa sự ỷ lại hơn nhiều, thậm chí còn có chút u oán, không biết có phải do anh nhìn lầm không.

Nhưng anh không có cách nào để đáp lại sự ỷ lại đó, dù sao thì anh chưa bao giờ định nuôi thú cưng cả, cũng không có chút tâm trạng, suy nghĩ dư thừa nào với cô. Ba ngày sau anh vốn định đưa cô đi, nhưng xem ra bây giờ, khi Lý Kiều Kiều đến nhà anh vào ngày mai, anh sẽ để cô ta mang mèo về.

Dù anh không ghét mèo, nhưng anh ghét Lý Kiều Kiều mượn mèo để mưu tính tiếp cận thân mật với anh.

Nếu đã muốn đưa đi thì anh cũng không thể để con mèo này thân thiết với mình hơn nữa, lúc này thái độ của anh trở nên lạnh lùng và thờ ơ: “Nhớ kỹ khu vực hoạt động của nhóc, buổi tối đừng chạy lung tung, đã nghe chưa?”

Đàm Trầm lạnh lùng nói một câu như thế rồi quay người bước vào phòng ngủ của mình.

Anh bỏ lại một con mèo cào cấu bên ngoài cánh cửa.

Đương nhiên, Tô Tửu Tửu thật sự không dám cào cửa, cô chỉ ngồi xổm ở cửa mà u oán kêu "meo meo meo", cô định kêu vang vào trong phòng để khơi dậy lòng thương cảm và tiếc nuối của nam chính.

Đáng tiếc căn phòng cách âm quá tốt nên tiếng mèo kêu của Tô Tửu Tửu toàn đổ vào tai kẻ điếc.

Một ngày! Một ngày cố gắng của cô, tất cả đã phí công chỉ vì một cuộc điện thoại!

Tốt lắm, đúng là nữ phụ muốn làm tổn thương lẫn nhau. Chưa cần hệ thống khuyến khích, Tô Tửu Tửu đã tự nghĩ, ngày mai cô phải tranh giành kiểu cô chết thì tôi sống với Lý Kiều Kiều!

Con mèo tức giận cào cửa, ván cửa phát ra tiếng cót két chua răng khiến cô sợ đến mức vội thu móng vuốt lại.

Hừ, còn có Đàm Trầm, anh không hổ là nam chính, không hợp với đạo làm người, không dao động bởi tác động bên ngoài như thế.

Sau này gặp được nữ chính, khi đưa cô ấy về nhà, anh có bản lĩnh thì lập địa bàn đi rồi lạnh lùng nói — “Đây là khu vực hoạt động của cô vào buổi tối đó, nhớ đừng chạy lung tung, đã nghe chưa?”

Hệ thống nghe thấy tiếng lòng của cô thì xấu hổ mà trở thành một con gấu trúc trắng hồng: [ký chủ, cô thật đáng ghét, loại play giam cầm này thường xảy ra khi cô vợ nhỏ mang bầu chạy trốn thôi, rồi bị nam chính cố chấp giam cầm, sau đó cưỡng bức yêu đương trong thế giới nhỏ!]

Tô Tửu Tửu: "? ? ?"

Tô Tửu Tửu: "Cậu cảm thấy câu nói của mình trong sạch sao?”

…….

Cuối cùng Tô Tửu Tửu đã không chọn cách chịu thiệt trong cái ổ mèo hèn mọn đó.

Cô co rúc trên chiếc ghế sa lon trông có vẻ rất đắt tiền, thậm chí cô còn lôi một chiếc chăn không biết làm từ chất liệu gì mà trông có vẻ cũng đắt tiền để đắp cho mình, dù sao thì mai cô cũng sắp bị đuổi ra khỏi cửa, nên cô phải ngủ thật ngon lành mới được.

Tiếng bước chân của Đàm Trầm và tiếng chuông điện thoại ở cửa cũng không thể đánh thức cô được.

Mãi cho đến khi một giọng nói quen thuộc và đáng ghét vang vào căn phòng này thì Tô Tửu Tửu mới chợt bừng tỉnh.

“Anh Đàm, em cố tình dậy sớm để sang đây thăm anh… À không, là thăm mèo, anh để cho em vào đi!” Lý Kiều Kiều xách một túi lớn đựng đồ dùng của thú cưng, những ngón tay được nuông chiều của cô ta đã bị siết chặt đến mức đỏ bừng.

Cô ta cố ý đưa ngón tay bị siết đỏ đến trước mặt Đàm Trầm: “Nhiều đồ thế này, đau quá a!”

Đáng tiếc hình ảnh lại rơi vào mắt người mù, Đàm Trầm không nhìn tay của cô ta, anh nói thẳng: “Không ai bảo cô tới sớm như vậy.”