Chương 3.2: Thoát khỏi tòa nhà khối Rubik

Nữ nhân nghe vậy, sắc mặt thay đổi, vội vàng duỗi tay che lại mặt mình, qua vài giây, cô mới như kịp phản ứng lại, bịt tai trộm chuông* nói: “Ngươi đang nói cái gì, ta nghe không hiểu.”

(có nghĩa ám chỉ rằng tự lừa mình, không lừa được người.)

Cố Ninh lạnh nhạt nói: “Nghe không hiểu? Vậy ngậm miệng cút đi, tôi không muốn phải tốn nước bọt với cái loại xấu xí như này.”

Mặt ả quả thật rất đẹp, diễm lệ nhu mị, màu da trắng nõn, chính là khuôn mặt của người đẹp hiếm có.

Nếu đây là mặt thật của ả, thực sự có thể được gọi là mỹ nhân, nhưng đáng tiếc là không phải.

Nữ nhân nhăn mặt, hai mắt dần nhuộm đỏ, nhìn mặt Cố Ninh, mắt lộ ra vẻ si mê, ả duỗi tay vuốt ve mặt mình, môi đỏ nỉ non: “Thật đẹp, thật đẹp nha, nếu, nếu đây là mặt ta……”

Chung quanh nữ nhân bắt đầu xuất hiện sương đỏ, sương mù bốc lên mùi vị khó ngửi, còn nữ nhân đang nỉ non cái gì, thanh âm quá nhỏ nghe không rõ.

Cố Ninh thấy nữ nhân đang xuất hiện bóng chồng, cũng không nói gì nữa, ánh mắt sâu thẳm nhìn da mặt nữ nhân, liền chuẩn bị xoay người đóng cửa.

Đúng lúc này lại xảy ra ngoài ý muốn, nữ nhân không biết nghĩ cái gì, sửa lại bộ dáng vũ mị vừa rồi, môi đỏ nháy mắt chuyển đen, móng tay sắc bén cong gập, ả duỗi tay bắt lấy Cố Ninh.

Triệu Dương cùng Trương Châu trong phòng thấy thế, sắc mặt thay đổi, hai người vội vàng móc ra đạo cụ chuẩn bị tiếp đón nữ quỷ.

Nhưng bọn họ cách xa cửa, vốn chỉ có thấy nữ nhân bị một luồng khí đen quấn quanh cổ, treo cao giữa không trung, rồi sau đó dưới ánh mắt hoảng sợ của nữ quỷ, hung hăng đem nữ quỷ ném qua một bên trên mặt đất.

Nữ quỷ sợ hãi, thân thể không nhịn được run rẩy.

Này, sao có thể?! Vị kia sao có thể xuất hiện ở phó bản cấp thấp này chứ?!

Ở trong mắt nữ nhân, trước mặt không phải khí đen, mà là một vị không có hóa thân!

Nữ nhân cực kỳ sợ hãi, nhưng ả vẫn không bỏ qua mặt của Cố Ninh, ả hiện tại vẫn rất muốn mặt của Cố Ninh, nàng rất thích mặt của Cố Ninh, thích đến ——

—— muốn lột sống xuống rồi đem đi cất chứa.

Khí đen dạy dỗ nữ nhân xong, phiêu phiêu đến bên người Cố Ninh.

Tuy rằng vừa rồi thứ này có giúp mình, nhưng Cố Ninh thử nghĩ lại chuyện vừa rồi, rất không thể có hảo cảm với khí đen.

Thấy khí đen muốn vào, Cố Ninh lạnh mặt nói: “Muộn rồi, nên không muốn tiếp nhà mi vào uống trà, gặp lại.” Nói xong, ầm một tiếng đem cửa đóng lại.

Nữ nhân ngoài cửa thấy một màn này, đột nhiên rất muốn cười ha ha, vị kia vốn là muốn gió liền có gió muốn mưa liền có mưa, thật không ngờ cũng sẽ có một ngày bị người từ chối nha!

Nữ nhân nghĩ như vậy, cảm thấy chính mình bị từ chối cũng không phải chuyện gì rất khó tiếp nhận.

Khí đen không làm gì, nhưng độ dày lại thay đổi.

Nó “pia” một tiếng đánh vào mặt nữ nhân, sau đó biến mất tại chỗ.

Nữ nhân che lại cái mặt bị đánh vỡ của mình, thấp thỏm lo âu trở lại phòng, khi nhìn đến chỗ bị vỡ ra, lửa giận trong lòng ngập trời, nàng một đấm đem gương đập nát, thở nặng nề cứ như người vậy.

Một lát sau, nữ nhân hắc hắc mở miệng cười.

Tấm gương vỡ vụn, khuôn mặt nát bét của ả, nghiêng đầu, ngữ khí tràn ngập ác ý: “Ha ha, ngươi không cho ta, ta cũng sẽ không cho ngươi được yên ổn!”

Trong phòng phòng 308, ánh đèn sáng tỏ.

Cố Ninh vừa quay đầu lại, liền đối diện với hai tầm mắt đang soi mói kia, Triệu Dương ôm cánh tay nói: “Hừ hừ, nói nhanh lên, cậu cùng khí đen kia có quan hệ gì? Sao lại muốn giúp cậu?”

Trương Châu nhìn mặt Cố Ninh, lại sờ sờ mặt mình, nhỏ giọng thầm nói: “Cho dù lớn lên đẹp như vậy, thì có thể làm gì thì làm sao? Tôi có nên mua một cái mặt nạ đẹp tí không nhỉ?”

Cố Ninh dở khóc dở cười nói: “Hai người đủ rồi đó, trêu chọc thì trêu chọc, đừng có mà đánh người ha.”

Nhưng bọn họ nói tới nói lui, lo lắng trong mắt vẫn rất dày, Cố Ninh nhìn cũng thấy lòng ấm hơn.

Ngoại trừ người kia, sẽ không ai quan tâm yêu quý cậu như vậy.

Cố Ninh có chút kinh hãi nghĩ.

Người kia là ai? Câu sao lại có loại suy nghĩ này?

009 giấu sâu trong ý thức, đắc ý cười.

Đoạn nhạc đệm này qua đi, Cố Ninh tiếp tục phân tích manh mối phát hiện được, cậu đi đến bên phim truyền hình, hỏi Triệu Dương cùng Trương Châu: “Cái TV này, hai người đã mở ra xem chưa?”

Triệu Dương cùng Trương Châu lắc đầu: “Không có.”

Cố Ninh nói: “Mở TV ra, sẽ phát một đoạn tin cùng hình ảnh tuyên truyền quảng cáo, tôi lúc đầu cứ tưởng là do máy bay không người lái ghi hình, vừa rồi mới biết ra là do quái vật ghi.”

Cố Ninh bắt đầu nhớ lại những hình ảnh đó: “Trong hình ảnh có thời gian, chung cư khách thuê này, chỉ có buổi sáng cùng chạng vạng mới hoạt động, gặp mặt nhau cũng không chào hỏi, rất lạnh nhạt.”

“Cửa chung cư mở ra lúc 10h6p, sau đó quái vật cũng sẽ ra tuần tra, quái vật thấy phòng bật đèn liền sẽ gϊếŧ chết khách thuê phòng đó, manh mối tôi biết chỉ có như vậy.”

Cố Ninh nói xong, nghĩ nghĩ, lại bổ sung một câu: “Nữ nhân vừa rồi, ả không phải người, mặt ả cũng là giả, nếu đoán không sai——”

Cố Ninh cúi đầu nhìn bàn trà càng như da người, bình tĩnh nói: “Khối da này, có lẽ là do cô ta vẽ ra.”

===============

Châu Thiên: thời gian ngắn qué, cạp đỡ nha m TT