Chương 9

17

Tiết tự học buổi tối, lúc tôi đang lấy nước thì thấy hotboy cầm cốc đến gần.

"Tại sao cậu luôn nhìn tay Chương Thiêm?" Tôi hỏi.

Hotboy không chỉ một lần nhìn chằm chằm tay đầu gấu, mà cả những lúc cậu ta cầm bài tập cố ý nhéo tai tôi, lúc cậu ta nghỉ trưa đầu tựa lên tay tôi, lúc cậu ta chơi bóng rổ xong trở về chỗ ngồi sờ đầu tôi...

"Tôi muốn chặt tay nó."

Giật mình ngẩng đầu lên, tôi thấy hotboy đang tiếp tục nhìn chăm chú tay đầu gấu.

"Em không thấy tay nó rất đẹp, rất thích hợp ngâm trong formalin làm tiêu bản à?"

Cậu ta tựa như không có chuyện gì, nhún vai.

Trong lòng tôi lộp bộp một chút, thật biếи ŧɦái.

"Tại sao buổi chiều em đi cùng nó?" Cậu ta lại hỏi tôi.

"Cậu luôn tìm rôi nói chuyện, không sợ Chương Ngọc biết sao?" Tôi hỏi ngược lại.

"Có phải vì chuyện này mà em tránh xa tôi không?" Hotboy thở dài, cười nói, "Vậy tôi sẽ không đi theo cô ta nữa."

___________________

Lúc đầu tôi không hiểu hotboy có ý gì.

Sau đó tôi nghe thấy bên ngoài rất ồn ào.

Bọn họ nói với tôi hotgirl và hot boy đang cãi nhau.

Tôi:!!!

Các tế bào trong cơ thể tôi đều đang gào thét.

Hotboy thật sự là dũng cảm, sao dám nói trở mặt với hotgirl là trở mặt.

Toàn bộ quá trình hotgirl đều phát rồ, cậu ta lại bình tĩnh như một.

Chờ cô ta khóc đủ mới hời hợt hỏi, "Xong chưa?"

"Chưa đủ!" Hotgirl lấy được thứ gì trong tầm tay mình liền ném thứ đó vào người hotboy.

Hotboy rốt cục không ngồi yên nữa, vẻ mặt cậu ta vẫn giữ nụ cười, "Đến giờ tan học rồi."

Cậu ta nói xong liền mang theo cặp sách đội mũ lên, đầu cũng không quay lại mà đi.

Thật sự tàn nhẫn.

Hotboy rõ ràng có một khuôn mặt tươi cười dễ gần và vô hại, nhưng đối với chuyện này tàn nhẫn đến mức làm cho nội tâm mọi người sợ hãi.

Sợ nhất vẫn là tôi. 𝘕ha𝒏h‎ mà‎ khô𝒏g‎ có‎ quả𝒏g‎ cáo,‎ chờ‎ gì‎ tìm‎ 𝒏gay‎ [‎ TrUmTruyệ𝒏﹒𝙫𝒏‎ ‎ ]

Tôi luôn cảm thấy nguyên nhân hai người bọn họ cãi nhau là do tôi.

Tôi rất sợ hotgirl biết điều đó.

Nhưng lại không tránh khỏi âm thầm cảm thấy sung sướиɠ.

Tối hôm đó khi đã về, hotboy không biết bằng cách nào biết địa chỉ nhà tôi.

Khi tôi ra mở cửa thật sự là bị cậu ta hù dọa thêm một lần nữa.

"Tôi có thể vào không?" Khuôn mặt cậu ta bầm tím, còn cười với tôi, "Đau muốn chết."