Chương 9
Edit: Tử Liên Hoa 1612
Đánh tới?
...... Không cần kí©h thí©ɧ như vậy được không? Cô còn chưa có thích ứng va đập vừa rồi, thế mà lại có một trận loạn đấu hả? Chẳng lẽ ông trời để cho cô sống lại chính là vì huấn luyện tâm lý và khả năng chịu đựng của cô sao? Hay là nói ông trời muốn giảm bớt gánh nặng, thư giãn gân cốt?
Cô còn đang rơi vào trạng thái khủng hoảng tâm tình phức tạp, phân vân suy đoán, bên trong vang lên giọng nói của ông chủ Tào: “Là kẻ nào?”
“Đều, đều là mấy tên lưu manh đầu đường xó chợ, tất cả đều cầm vũ khí!”
Giả mạo...... Giả mạo có đúng không? Dù thế nào các người cũng là xã hội đen chính quy, sợ cái gì lưu manh côn đồ a, nói ra cũng quá mất mặt chứ?
Có lẽ là có suy nghĩ giống cô, giọng nói trầm thấp như đang đè nén của ông chủ Tào vang lên lần nữa, hình như cô có thể nhìn thấy bộ dạng anh nhẹ cau mày bất mãn.
“...... Chỉ những kẻ như vậy, các người không thể giải quyết sao? Tôi đang nuôi một đám vô dụng hả?”
“Nhưng, nhưng đối phương dẫn tới hơn ba trăm người!”
Trong phòng vang lên mấy tiếng tiếng hút khí, cô cũng kinh ngạc che miệng.
Những thứ này...... Đều không phải là người đúng không? Ba bốn trăm tên lưu manh là thế nào mà tụ tập lại a, cô hoài nghi cấp dưới của ông chủ Tào còn không nhiều người như vậy!
Ông chủ Tào cũng trầm mặc chốc lát, sau đó chợt lạnh lùng lên tiếng nói: “Đi!”
Vừa dứt lời, ông chủ Tào liền mang theo mấy người áo đen to con lao đi như một cơn gió.
Lúc đi ngang qua cô, dường như cô cảm thấy ông chủ Tào liếc qua cô một cái, nhưng khi cô nhìn kĩ lại, anh ta đã bước vào thang máy, bóng lưng cũng dần bị cấp dưới che mất.
Cô còn đang do dự, ông chủ ngồi bên trong phòng Vip lại vội vã chạy ra, lau mồ hôi chạy vào thang máy, chạy đến một nửa bỗng nhiên lại giống như nhớ tới cái gì liền dừng lại, lộn trở về, chạy về phía cửa thoát hiểm ở đầu khác.
Cô có chút không rõ ràng lắm tình huống hiện tại.
Vừa rồi cấp dưới của ông chủ Tào có nói một đám lưu manh đang đi về bên này, hơn phân nửa là tới tìm anh ta —— như vậy nghĩa là, nơi này lập tức sẽ xảy ra một trận đánh nhau bằng vũ khí đúng không?
Cô bỗng cảm thấy nguy cơ tứ phía. Nhiều người dùng vũ khí đánh nhau như vậy, đánh rồi cũng sẽ tới các xó xỉnh trong Vạn Tử Thiên Hồng, những người vô tội như các cô chẳng phải là bị tai bay vạ gió sao?
Cô đang muốn xoay người đuổi theo ông chủ, chợt nhớ tới các cô gái còn ở trong phòng, vội ngó đầu vào. Thấy ba người bộ dáng ngu ngơ, cô vội nhắc nhở: “Các cô còn đứng ì ra làm gì, chạy mau đi! Cẩn thận một lát bị đánh thành đầu heo.”
Cô đây cũng không phải là đe dọa. Đến lúc đó nhất định là cảnh tượng siêu cấp hỗn loạn, trừ bỏ bị đánh cho thành đầu heo, bị đánh bể đầu cũng có thể có!
Ba người hiển nhiên cũng biết đã xảy ra chuyện gì, tiếng hút khí vừa rồi chính là của bọn họ. Dưới sự nhắc nhở của cô, ba người rốt cuộc phục hồi tinh thần lại, hoảng hốt đứng lên, rối rít chạy ra khỏi phòng. Khi ba người muốn chạy về phía thang máy thì bị cô kéo lại, ý là nên đi cửa thoát hiểm.
“Y Y, cô không đi sao?” Hai người kia rất nhanh sẽ đi, chỉ có Linh Linh dường như không yên lòng về cô.
Cô làm sao có thể không đi? Không đi sẽ bị đánh cho thành đầu heo...... Tạm thời cô đối với việc bản thân sẽ trở thành cái loại động vật đó không có bất kỳ ấn tượng tốt nào.
“Tôi đi thông báo cho bọn họ một chút.” Cô vừa nói, vừa tranh thủ thời gian chạy về phía phòng nghỉ ngơi.
“Tôi cũng đi!” Linh Linh cũng đi theo cô.
Lúc thông báo cho các tiểu thư không cần tiếp khách trong phòng nghỉ mau chạy đương nhiên là có một đám vặn vẹo hỏi lại, cô chỉ có thể nói sơ qua một lần việc một đám lưu manh sẽ đến đánh tất cả thành đầu heo, về phần có tin hay không là chuyện của bọn họ.
Cũng may Dương Dương cũng vừa khéo không phải đi tiếp khách, chắc là vẻ mặt của cô và Linh Linh vô cùng lo lắng, cô ấy không nói hai lời dụi điếu thuốc trong tay, đứng lên nhanh chóng đi về phía cô.
Thành thật mà nói, những cô tiểu thư khác cô đều không quen, chủ yếu nhất là để Dương Dương biết chuyện này. Về phần những người khác, nói cho các cô ấy biết là thuận tiện, một cái nhấc tay mà thôi, bọn họ không tin cô thì cũng không còn cách nào khác. Cô nhớ trong rất nhiều bộ phim Hollywood, tai nạn sắp xảy ra mà cả đám đông thế nào cũng không chịu tin tai nạn sắp tới, lề mà lề mề nên mới mất mạng.
“Đi thôi!” Dương Dương một tay nhấc ba lô nhỏ của mình, dẫn đầu đi ra ngoài trước.
Cô cùng Linh Linh liếc mắt nhìn nhau, cũng không quan tâm phản ứng của các tiểu thưtrong phòng nghỉ ngơi, vội vã đi theo Dương Dương.
“Ông chủ của chúng ta đã trốn từ lối thoát hiểm rồi.” Vừa đi giày cao gót lảo đảo chạy, cô vừa tức giận nói.
Thật là một tên tiểu nhân tham sống sợ chết, vậy mà lại bỏ các cô, một mình cắm đầu cắm cổ chạy thoát, quá không tử tế!
“Hừ, tên mập Lưu Vạn Tiễn chết bầm kia, chính là một tên vô dụng nhát gan!” Dương Dương chạy ổn định cực kỳ, xì khẽ một tiếng, cười lạnh. “Còn dám theo Hắc Bang cấu kết làm bậy, thật là ngu xuẩn!”
Cô có chút không hiểu rõ Dương Dương nói Hắc Bang là vô tâm hay đặc biệt chú ý, nhưng lúc này hiển nhiên không phải là lúc hỏi lại, cho nên cô nhẫn nhịn tò mò, quyết định chờ đến khi an toàn thời lại hỏi Dương Dương một chút xem hiện nay tình thế của thành phố H là gì.
Nghe nói Dương Dương đã ở trong Vạn Tử Thiên Hồng hai năm, vì thế đối với mấy cái cửa sau biết rất rõ ràng. Đoán chừng nếu như đám lưu manh kia tốc độ nhanh, cửa trước đã bị ngăn chặn, đi từ cửa sau mới là an toàn nhất.
Lúc đến cửa thoát hiểm, cô nhìn bậc thang quanh co đi xuống, dứt khoát tháo đôi giày cao gót, chân không chạy xuống. Dương Dương không có áp lực chút nào, tiếp tục đi trên đôi giày cao gót mười phân của mình, mà Linh Linh hình như cũng có chút không chịu nổi, học cô tháo giày cầm lên.
Tất xẻ dẫm thềm thơm, tay xách dép chỉ vàng. (một đoạn trích trong bài thơ Bồ Tát man của Lý Dục, xin thứ cho tại hạ không dịch ra được)
...... Khụ, cô thật đúng là có lòng dạ thanh thản nghĩ đông nghĩ tây.
Bốn tầng cầu thang đi rất nhanh, mà các cô càng đi xuống, tiếng động ruyền vào trong tai cũng càng ngày càng vang.
Cô mới không tin đây là cuộc huấn luyện bảo vệ của Vạn Tử Thiên Hồng.
Thật là hỏng bét, những người này tới cũng quá nhanh đúng không?
Từ cửa cầu thang tầng một nhìn ra ngoài chỉ có thể thấy được một góc đại sảnh, thỉnh thoảng có hai người đánh nhau lọt vào tầm mắt cô, khiến cô sợ hãi thán phụctrợn to hai mắt.
Trừ phim truyền hình, đây là lần đầu tiên cô thấy trường hợp quần đấu, lúc này lại mơ hồ có chút hưng phấn. Nhưng là, vừa nghĩ tới cô cũng có thể cũng bị liên lụy vào quần đấu rồi bị đánh thành đầu heo, cô lập tức lo sợ.
“Dương Dương, ở đây cô quen thuộc nhất, cô nhất định biết mật đạo để ra ngoài phải không? Nếu không thì vào mật thất tránh một chút cũng được a.” Cô quay đầu mong đợi nhìn Dương Dương.
Dưới sự ảnh hưởng của cô, Linh Linh cũng tràn đầy chờ mong nhìn Dương Dương đi phía trước.
Dương Dương hình như ngửa mặt lên trời trợn mắt một cái, giống nhìn đứa ngốc liếc hai người các cô một cái, cười nhạo nói: “Các cô nghĩ đây là tiểu thuyết hay là phim truyền hình sao? Còn mật đạo, mật thất...... Nghĩ gì thế!”
“Tiểu thuyết bắt nguồn từ sinh hoạt mà cao hơn sinh hoạt, không chừng nơi này thật sự có mật đạo mật thất đấy.” Cô nghiêm túc nói.
Nhưng Dương Dương đã mặc kệ cô.
Cô ấy cẩn thận đẩy ra cửa chính ngoài hành lang, nhìn ra bên ngoài, nhẹ giọng nói: “Đi theo tôi, chúng ta từ cửa sau đi ra ngoài.” Nói xong, cô ấy đã nhanh như mèo dẫn đầu đi ra ngoài.
—— Có con rắn đầu đàn ở bên người thật là quá hạnh phúc!
Vậy mà, các cô chỉ đi ra ngoài được có mấy bước, lập tức đã phải vội vã lui trở lại.
Các cô có thể nghĩ đến cửa sau, người ta cũng có thể a, các cô bị những kẻ lạ mặt dây dưa với nhân viên bảo vệ che khuất, chán nản lại nhanh như mèo lẻn trở lại.
Bết bát hơn chính là, lúc các cô đến thì ở cửa chỗ bậc cuối cầu thang cũng có một đoàn người đang vật lộn với nhau, thậm chí còn có người mở cửa muốn đi lên!
Thế mà lại bị hai mặt giáp công rồi, thật là trời muốn diệt cô! Chẳng lẽ mấy người các cô thật sự sẽ bị đánh cho thành đầu heo sao?...... A, thật là quá đáng sợ!
Ba người các cô dính sát vách tường, nhìn trái nhìn phải, bất chấp cả hai bên đều hỗn loạn, trong khoảng thời gian ngắn không nghĩ ra biện pháp gì.
Trận đại loạn đấu này, vì sao lại để các cô đυ.ng phải a!?
Vẫn là Dương Dương rất bình tĩnh, cô nhanh chóng có phán đoán, lựa chọn bên phải có ít người, kêu các cô mau tới. Một cước đá vào □ của tên tiểu côn đồ chặn đường, sau khi đối phương khổ sở che đũng quần lùi lại, Dương Dương như anh hùng thản nhiên mở đường tiến về phía trước, lao tới đại sảnh.
Lúc đi ngang qua tiểu côn đồ đáng thương, cô hào phóng đưa tới một ánh mắt thương hại. Dương Dương đi giày cao gót, nhưng gót nhỏ lắm à nha ~ hi vọng trứng của hắn có thể giữ được......
Hắc, Dương Dương, cô ấy thật lợi hại, cô muốn cúng bái cô ấy, cô ấy chính là nữ thần của cô!
Cô vừa hô hào dưới đáy lòng xong, chỉ thấy Dương Dương chợt ngồi xổm xuống, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai trượt vào một cái gầm bàn nằm trong góc đại sảnh.
Cô sững sờ, so sánh động tác của nữ thần lúc này với hành vi vĩ đại vừa nãy, khiến trong lòng cô sinh ra cảm giác chênh lệch vô cùng lớn.
“Ngẩn người cái gì, mau vào đây!” Đã nấp kỹ dưới gầm bàn, Dương Dương nhấc lên lên khắn trải bàn kéo dài tới tận mặt đất, nhỏ giọng trách mắng.
Cô nhanh chóng hồi hồn, nhìn chung quanh một chút, thấy không ai chú ý ctới bên này, vội kéo Linh Linh soạt một tiếng cũng chui vào.
Cái bàn rất lớn, vì thế không gian bên dưới cũng rất lớn, ba người các cô sau khi tiến vào vẫn còn rất nhiều chỗ trống.
“Hai kẻ ngu ngốc!” Dương Dương dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc liếc hai cô, nhẹ giọng mắng.
“Ha ha, nhất thời hốt hoảng chứ sao......” Cô nhìn Dương Dương, cũng hạ thấp giọng trả lời.
Sau đó, ba người các cô lấy các loại tư thế ngồi dưới đất, ai cũng không nói chuyện, lẳng lặng nghe động tĩnh bên ngoài.