Phó bản 1 - Chương 7

Lục Huân lại bị phản ứng của cậu chọc cười, "Tao biết ngay mày không dám mà."

"Lục Huân, đừng có quậy nữa." Tống Chi Văn ngầm đẩy tay cô gái hồi nãy nắm lấy tay cậu ta ra, nói: "Tao thấy giờ cũng chưa quá trễ, nếu không hôm nay chúng ta về sớm đi."

Mọi người đều không có ý kiến

gì, sau khi thu dọn rác và thức ăn còn dư lại, họ cùng nhau rời khỏi sườn đồi cạnh hồ Minh.

Sở Tích Vũ không cùng đường với bọn họ, sau khi khách sáo tạm biệt nhau, cậu đi lại trạm xe bus đứng đợi xe.

Bây giờ gần như chỉ còn lại chuyến xe bus cuối cùng, cậu nhìn biển báo ở trạm xe bus, hồi hộp nắm chặt lấy quai cặp. Bởi vì trước đó chịu ảnh hưởng của vụ tai nạn xe bus, nên giờ cậu có bóng ma tâm lý với nó.

Tôi có thể gọi xe được không?

[Cậu nhìn xung quanh thử đi.]

Sở Tích Vũ nhìn xung quanh, thấy con đường hẻo lánh này quả thực không có một bóng người, vắng vẻ và yên tĩnh đến lạ thường, trong tình huống này làm sao có thể đợi được một chiếc xe taxi?

Cậu hơi thất vọng nhún nhún vai, đành phải ngoan ngoãn đợi chuyến xe bus cuối cùng.

Cũng may cậu đứng đợi chưa đến vài phút, chuyến xe bus cuối cùng đã đến.

Xe bus chậm rãi dừng trước mặt cậu, cửa xe "soạt" một tiếng rồi mở ra. Tài xế vẫn luôn hướng mắt về phía trước, trên xe chỉ có bốn năm người, ngồi phân tán.

Sở Tích Vũ bỏ tiền xu đã chuẩn bị từ trước vào, tìm hàng ghế gần cửa kính rồi ngồi xuống.

Sau khi cậu ngồi xuống, phát hiện người phụ nữ mặc đồ đỏ ngồi trước mình phía bên trái, thân hình mảnh mai, nhìn dáng vẻ rất trẻ tuổi, mái tóc đen dài rủ xuống, che đi nửa khuôn mặt của cô, vẫn luôn cúi đầu không nhúc nhích.

Cô mặc chiếc váy dài màu đỏ, bên cạnh chân để dù che mưa, những giọt nước không ngừng nhỏ xuống từ đầu chiếc dù.

Trong xe bus tối tăm, bóng đèn cũ trên nóc nhấp nháy, như thể trong giây tiếp theo sẽ bị chập điện, bầu không khí rất đáng sợ, những giọt nước trên ô dường như vô tận, không ngừng nhỏ giọt xuống sàn xe bus, chậm rãi tràn ra sàn.

Xe bus chạy vào con đường hoang vắng, hai bên đường mọc đầy cỏ khô và cây cát cánh cao đến eo, bóng dáng vặn vẹo nhảy múa trên mặt đường.

Côn trùng ẩn náu trong đám cỏ khô, vào ban đêm thì kêu to râm ran.

Sở Tích Vũ liếc mắt nhìn cỏ khô ven đường.

Nghĩ lại thì, hiện tại đang là cao điểm của mùa hè, thời tiết khô ráo, mấy ngày gần đây cũng không có mưa…

Sao trên dù của cô ấy lại có nước mưa?!

Sở Tích Vũ cảm thấy không thể tin được, khi xe bus chậm rãi chạy qua ngọn đèn đường duy nhất bên đường, ánh đèn nhấp nháy xuyên qua cửa sổ bên cạnh người phụ nữ mặc đồ màu đỏ, ánh đèn chiếu lên người cô, lại ngay lập tức bị bóng tối nuốt chửng.

Ngay lúc ấy Sở Tích Vũ nhìn thấy rõ trên chiếc dù, thứ liên tục nhỏ giọt ấy không phải là giọt nước, mà là màu đỏ thẫm của... máu tươi.

Cậu hồi hộp đến nỗi lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, lại nghĩ tới chuyện hồi nãy gặp quỷ ở trong rừng, hai chân cậu hơi cong lên, dò hỏi hệ thống:

Nếu tôi chết bất kỳ tử có thể đưa tôi một tấm thẻ hồi sinh không?

[Không được đâu.]

Hu hu.

Sở Tích Vũ đặt cặp ở trước người rồi ôm nó, như vậy có thể làm cho cậu có chút cảm giác an toàn. Cậu cảnh giác nhìn xung quanh, khi cậu đang cân nhắc việc xuống trạm xe tối tăm trước mặt, đột nhiên, có ai đó vỗ vỗ vào vai cậu.

Trong lòng Sở Tích Vũ run lên, cậu quay đầu lại.

Phía sau là một cô gái mặc đồng phục học sinh giống cậu, cô nhỏ nói với cậu: "Đến, đến trạm kế thì chúng ta xuống đi."

Nữ sinh này buộc tóc đuôi ngựa, nét mặt thanh tú, trong mắt tràn đầy sự sợ hãi và căng thẳng, ngay cả lúc nói chuyện giọng cô cũng run rẩy, sợ đến mức muốn khóc.

Sở Tích Vũ có chút ấn tượng với cô gái này, có lẽ bọn họ học chung một lớp, hình như hôm nay cậu đã từng nhìn thấy cô ở trong lớp học.

"Được." Có bạn đi chung, Sở Tích Vũ cũng có thêm chút can đảm, khi xe bus sắp đến trạm dừng ở ven đường, cậu ôm lấy balo rồi đứng dậy.

Nữ sinh ấy cũng đi theo, căng thẳng đứng ở phía sau cậu.

"Soạt——"

Cửa sau xe bus vang lên một tiếng soạt, sau đó cánh cửa được mở ra.

Sở Tích Vũ nghiêng người, để cho cô đi ra ngoài trước, vào lúc cực kỳ căng thẳng này.

Tài xế im lặng nãy giờ đột nhiên ngẩng đầu lên, thông qua kính chiếu hậu nhìn cậu: "Đoạn đường này không phải là đoạn đến thị trấn, sao hai đứa xuống xe sớm vậy?"

Câu hỏi của tài xế khiến người phụ nữ mặc đồ đỏ đang cúi đầu khẽ động, hơi nghiêng đầu qua.

Cơ thể Sở Tích Vũ hơi khựng lại, cảm thấy cả người như muốn nổi gai ốc, đầu óc trống rỗng một lúc, rồi mới trả lời: “Chúng tôi… có hơi say xe, nên muốn xuống đi bộ một đoạn.”

Cũng may, trong xe im lặng khoảng hai giây, tài xế cũng không nói gì nữa, thu hồi ánh mắt.

Người phụ nữ mặc đồ đỏ lại tiếp tục cúi thấp đầu xuống.