Phó bản 1 - Chương 18

[Chẳng lẽ gặp phải "quỷ dẫn đường" rồi sao?]

[Ui ui ui ui, em yêu đừng sợ, thật ra anh cũng sợ lắm.]

[Tao muốn xông vào bảo vệ em yêu!]

Sở Tích Vũ thấy hơi sợ hãi, cậu cứ như đang quay vòng tại chỗ vậy.

Động tác của cậu chậm dần, mồ hôi nhỏ giọt trên sống mũi, đôi mắt run rẩy, nhìn bốn phía xung quanh tĩnh lặng.

Cậu nhíu mày lo lắng, quyết định quay đầu xe, chọn một ngã ba khác.

May mắn là con đường này đi thông, sau khi lướt qua khu tối mịt, cuối cùng cậu cũng thấy một bóng người ở gần con đường nhỏ dẫn về nhà.

Nhưng để nói chính xác hơn, đó không phải là người.

Cô ấy mặc một chiếc váy đỏ, tóc xõa che khuất mặt, xung quanh toát ra một mùi hôi thối kinh khủng.

Bụng cô ấy giống hệt những gì Lục Huân nói, bên trong bị đào móc trống rỗng, máu tươi mang theo mùi hôi thối không ngừng chảy xuống, nhuộm đỏ chiếc váy xinh đẹp, cô ấy vẫn cầm một cái ô như lần trước, trên ô vẫn đang chảy máu.

Tim Sở Tích Vũ đập loạn nhịp, giờ cậu mới biết, thực ra không phải ô rỉ máu, mà là cơ thể đã từng hoàn hảo mảnh mai của cô ấy đang chảy máu.

Lục Huân nói, cô ấy vốn là sinh viên đại học, nếu không chết thì giờ cô ấy vẫn đang đi học.

Người phụ nữ mặc váy đỏ từng bước tiến lại gần Sở Tích Vũ, giọng nói oán hận lạnh lẽo: "Mắt tôi không thấy đâu cả, cậu có thể giúp tôi tìm lại đôi mắt được không?"

Nói rồi, cô ấy chậm rãi ngẩng đầu lên...

Khuôn mặt bị che khuất dưới mái tóc đen dần lộ ra trước mắt Sở Tích Vũ.

Đó là một khuôn mặt dữ tợn, hai mắt mắt trống rỗng, máu me đầm đìa.

Sở Tích Vũ hoảng sợ đơ mất một lúc, sau đó lập tức bỏ xe chạy trốn, chiếc xe đạp đổ "rầm" xuống đất.

Cô gái này chặn mất con đường về nhà duy nhất của cậu, cậu chỉ có thể chạy theo hướng khác, không có mục đích cụ thể, chỉ cần chạy thoát được là được.

Cậu chạy lung tung, khi nữ quỷ gần bắt kịp, cậu chạy vào con đường lát đá xanh chằng chịt bên cạnh ngôi nhà cổ.

Sau khi nhìn thoáng qua một góc của ngôi nhà lớn, cậu chợt nghĩ ra một kế rồi chạy về phía cổng vào sân sau của ngôi nhà.

Cậu đẩy mạnh, cánh cửa nhỏ đi vào sân sau bật mở ra.

Sở Tích Vũ mệt đến hai chân mềm nhũn, thở hổn hển ngồi bệt xuống đất, đầu gối còn bị cọ rách da.

Cậu quay đầu nhìn ra phía cổng sau, cô gái mặc váy đỏ kia lảng vảng một lúc rồi mới từ từ lượn đi mất.

Lúc này Sở Tích Vũ mới thở phào nhẹ nhõm, cậu hơi bất ngờ, quỷ lại không dám vào đây.

Chẳng lẽ ngôi nhà cổ này có thể trấn yểm ma quỷ?

Cậu không kịp suy nghĩ nhiều, cúi đầu điều chỉnh nhịp thở dồn dập.

Cũng chẳng ai nói với cậu, chơi game này là cần thể lực đâu.

"Cậu bị sao vậy?"

Trên đầu Sở Tích Vũ vang lên một giọng nói, cậu ngẩng lên, thấy Tần Kế đang chống một tay trên cửa sổ gỗ chạm trổ của gác xép, thản nhiên cúi đầu nhìn xuống cậu.

Ánh mắt Tần Kế nhìn chằm chằm vào Sở Tích Vũ, giống như vẫn luôn đứng ở cửa sổ chờ đợi cậu đi ngang qua.

Thấy người quen, Sở Tích Vũ chợt an tâm hơn.

"Chú Tần à, nói ra có lẽ chú không tin đâu.” Cậu bình tĩnh lại rồi loạng choạng đứng dậy, vỗ vỗ ống quần bẩn thỉu, vội vàng kể với người hàng xóm của mình, thở hổn hển và lo lắng, "Tôi vừa gặp quỷ đấy."

"Ồ?"

[Không, thực ra chỉ có em là người thôi cưng ạ.]

[Quỷ công: ? Bị lộ rồi.]

[Ha ha ha ha ha, thấy cậu ấy, tôi chợt không còn sợ quỷ nữa】

[Dễ thương quá đi mất!]

[Áu áu áu áu, phấn khích quá đê!]

"Tôi nói thật đấy," Sở Tích Vũ tiến lên vài bước, cúi người xoa xoa đầu gối của mình, nói: "Chính vào lúc nãy thôi."

Sở Tích Vũ thấy Tần Kế không lên tiếng, nghĩ là hắn không tin, nên tiến thêm vài bước nữa, đứng dưới gác mái, hỏi: "Chú Tần, chú không tin những gì tôi nói sao?"

Cậu vội vàng tháo ba lô xuống, chú ếch xanh nhỏ bị những động tác của cậu làm rung lên keng keng, cậu vén tay áo lên, lộ ra đôi cánh tay trắng như tuyết, trên cánh tay có một vết cắt, chính là do lúc nãy cậu chạy quá nhanh bị cành cây cứa vào, máu vẫn không ngừng chảy ra.

"Chú xem này, đây chính là do lúc nãy tôi chạy quá nhanh mà bị thương." Sở Tích Vũ cho hắn xem cánh tay của mình, còn đi qua đi lại một vòng, miêu tả chi tiết toàn bộ quá trình từ lúc nữ quỷ đột ngột xuất hiện ở vệ đường cho đến lúc cậu nhanh trí chạy thoát thân.

Trong sân tĩnh mịch, tất cả đều trầm lặng không có sức sống, chỉ có Sở Tích Vũ là ngoại lệ.

Giọng cậu nhỏ nhẹ, mềm mại, nói nhanh và hổn hển, cảm giác như cậu luôn có lời nói nói không hết.

Cậu đem đến chút sức sống duy nhất vào khoảng sân trầm lặng này.